Tinh~
- Tiếng gì vậy chứ, không phải tiếng máy móc, cũng không phải tiếng cửa mở, mình rốt cuộc đang ở đâu?
- Đây là đâu? Tại sao lại tối đen như mực như vậy? Mình chết rồi sao? Vậy cũng tốt, trên thế giới này đâu còn hi vọng nữa, bà đi rồi, anh ấy cũng đi rồi, có lẽ...có lẽ...!chỉ còn Tiểu Hoa là lưu luyến 1 chút mà thôi.
- Hối tiếc thật mà, mình còn chưa làm được gì cả, tại sao cuộc đời lại bất công như vậy, bà ơi, anh Dương Minh, em đến với hai người đây.
Yến Nhi chìm vào trong dòng hồi ức, từng mảng bóng tối vô tận bao trùm lấy thân hình bé nhỏ.
Một luồng ánh sáng bất chợt vụt lên khiến cô bất giác lấy tay che chắn, đôi mắt nhắm chặt lại.
- Tada, chào mừng đến với không gian hệ thống.
Một chú mèo nhỏ hiện lên trước mặt khiến cô bất ngờ, bất ngờ hơn là nó còn biết nói chuyện, cô bất giác lùi lại phía sau, miệng lắp bắp:
- Ngươi là ai thế, tại sao lại ở đây, không phải ta chết rồi sao?
Hệ thống bay qua bay lại trước mặt cô, nở nụ cười đáp lại:
- Ta là Miêu Miêu, "hệ thống bảo vệ nữ phụ" là nơi ta hoạt động, chúc mừng cô được hệ thống chọn trúng.
- Ở thế giới thực quả thực lúc này cô đã chết, mọi người đang hoàn thiện thủ tục cho cô, lúc cô rời xa thân xác trùng hợp được hệ thống chọn trúng
- Ký chủ, cô còn câu hỏi gì nữa không?
Yến Nhi đứng dậy, nghi ngờ nhìn vào con mèo nhỏ bay bay trước mặt:
- Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Ta liên kết với các ngươi thì có được lợi ích gì chứ?
- Ta xin giới thiệu lại, đây là " hệ thống bảo vệ nữ phụ" cô sẽ xuyên vào những nữ phụ pháo hôi có kết cục thê thảm, thực hiện những nguyện vọng của họ để tích điểm.
Sau khi đủ điểm cô có thể quay trở lại thế giới thực của mình tại thời điểm cô còn đang khỏe mạnh.
Yến Nhi bất ngờ trước lời nói ấy, khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc:
- người nói thật sao ngươi không lừa ta chứ?
- Bổn hệ thống đâu cần phải lừa cô, chỉ là...
- Chỉ là làm sao?
Miêu Miêu nở nụ cười xấu xa:
- Chỉ là cô còn cách ngày đó còn xa lắm.
hehehe, muốn trở về thời điểm đó cô còn cần phải tích đủ 100 vạn điểm nên cô cứ giữ hi vọng đó đi.
- 100 vạn, chỉ 100 vạn điểm là có thể quay trở về thế giới thực sao, ngươi nói thật chứ?
- Đương nhiên, vậy cô có đồng ý liên kết với bổn hệ thống chứ.
- Ta đồng ý.
Ting~
- Chúc mừng ký chủ đã thành công liên kết với hệ thống, người sẵn sàng tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên của mình chưa?
- Sẵn sàng.
" Bà à, anh Dương Minh, đợi em, em sẽ cố gắng về với mọi người đây"
- Đi thôi nào ~
Miêu Miêu hất tay một cái, cột sáng lại hiện lên đưa linh hồn cô xuyên vào cơ thể của một cô gái khác, cơn đau từ cơ thể ấy khiến cô bất giác cau mày tỉnh lại.
- Á, đây là đâu? Miêu Miêu đâu.
- Ta ở đây.
- Asaaaaaaaaa
- Cô hét gì thế?
- Ngươi tiến gần ta quá đấy.
Rầm, một cô gái vẻ mặt lo lắng chạy vào, miệng vẫn lắp bắp:
- Tiểu, tiểu thư, cô tỉnh rồi sao, người có sao không?
Cô gái ấy quỳ bên giường, nước mắt giàn dụa, giọng nói khàn đặc đi:
- Tiểu thư người làm em sợ chết khiếp, em còn tưởng người sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa chứ.
Cô xoa đầu cô gái nhỏ rồi nhẹ giọng nói:
- Ta phúc lớn mạng lớn, đâu thể có chuyện gì được chứ, ta ngủ lâu rồi, hơi đói, em có thể cho ta chút cháo được không?
- Em quên mất tại em lo cho người quá, người đợi em chút em trở lại ngay
Cô gái nhỏ lau đi nước mắt của mình rồi nhanh chóng chạy đi.
Một tiếng ngân dài vì đau đớn, cô cất giọng yếu ớt hỏi:
- Miêu Miêu, tại sao thân thể này lại bị thương nặng như vậy?
- Tại cô la lên nên ta không kịp truyền tải cho cô đó, ta sẽ truyền tải toàn bộ dữ liệu cho cô đây.
Cô nhắm mắt lại, toàn bộ nội dung ồ ạt bay vào trong đầu cô, nơi đây là Hạ Quốc, cô hiện tại đang ở Diêm Thành - kinh đô của Hạ Quốc.
Nữ phụ cùng họ cùng tên với cô, hiện tại 14 tuổi, là con gái của Đinh Trấn Quốc công chức cao vọng trọng.
Tuy rằng không phải thứ nữ nhưng cũng không phải đích nữ càng không được mọi người tôn trọng, vì cô sinh ra được bói là mang điềm xấu nên tất cả mọi người đều xa lánh.
Bên cạnh cô ấy chỉ có một nha hoàn là A Man năm nay 17 tuổi hơn cô ấy 3 tuổi.
Cuộc sống vốn dĩ đã chật vật lại bị mọi người khinh thường,chính vì vậy mà luôn bị các thứ nữ bắt nạt.
Trưởng tỷ lại không ngó ngàng, mẫu thân thì vì lời dị nghị cũng không quan tâm đ ến cô, Phụ thân của cô cũng chỉ cho cô một viện nhỏ cách xa gian nhà chính.
Cô luôn bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn nhưng lại rất lương thiện, không than ai, oán ai hay trách ai bao giờ.
Một cô gái lương thiện như thế đã bị cuốn vào vòng đấu tranh của quyền lực khiến cho cô ấy bị mất ấy sau khi mất đi than trách oán hận, hận những người đã sinh ra mình, hận những kẻ bắt nạt mình và hận vòng đấu tranh quyền lực khiến cho cô ấy dù không tranh giành cũng bỏ mạng tại nơi thâm cung chốn người.
Ngay lúc này một linh hồn màu xanh lam cũng hiện lên vì trước mặt cô, khuôn mặt khóc lóc cực kỳ tổn thương lại trông cực kỳ giống cô.
- Cuộc đời tôi không tham bất cứ thứ gì, cũng không luyến tiếc bất cứ thứ gì.
Tôi chỉ hi vọng A Man có thể sống và tôi cũng có một cuộc sống hạnh phúc.
Tôi muốn tất cả bọn họ cũng phải trả giá cho những hành động của mình tôi xin cô xin cô hãy làm điều đó cho tôi.
Cô nhìn cô gái đáng thương trước mặt, quỳ dưới đất mà thân hình thì run rẩy.
Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi khiến cô cũng gật đầu đáp lại:
- Tôi hứa với cô, hứa với cô sẽ khiến cho bọn họ phải trả một cái giá rất đắt cho hành động của mình.
Cô hãy yên tâm mà lên đường đi chúc cô kiếp sau có một cuộc sống viên mãn và hạnh phúc.
cô gái nở nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt lăn dài khi khóe mi:
- Cảm ơn cô, cũng chúc cô có một cuộc sống hạnh phúc.
Cô gật đầu, linh hồn của cô gái ấy cũng dần dần tan biến trong không gian tĩnh lặng, Miêu Miêu cũng buông lời cảm thán:
- Thật thương cho số phận của cô ấy, dù chẳng làm gì, dù cô ấy có một tính tình lương thiện thì cũng bị số phận ép buộc đến chết.
- Cũng không thể nói như vậy đáng trách thì trách những tác giả viết lên những câu chuyện lấy nữ phụ làm nền cho những nhân vật chính.
Dù cô ấy chẳng làm gì, dù cô ấy lương thiện thì vẫn bị coi là bàn đạp để nổi lên mà thôi.
Nếu cô ấy đã đem lời nhờ cậy thì ta cũng sẽ bảo đảm hoàn thành thật tốt tâm nguyện của cô ấy..