"Cô.. uổng công tôi xem cô như chị em tốt, sao cô có thể đối với tôi như vậy?"
Triệu Hương Phụ nghe ra ý tứ uy hiếp từ trong miệng Ngôn La, đôi mắt đong đầy nước, run rẩy chỉ trích.
"Cô mà là Thần Bảo Hộ sao? Có vị thần nào lại độc ác như cô chứ!"
"Triệu Hương Phụ ơi là Triệu Hương Phụ, ai nói cho cô, "Thần Bảo Hộ" tương đương với "thần"? Ngôn La tôi đây, chẳng qua do tu tiên lâu năm trở thành kiếm tu nên mới có cái danh xưng này, bản tính của tôi chính là giết chóc, cũng là thiên chức. Muốn thuyết giáo tôi à? Cô còn chưa đủ trình đâu."
Ngôn La duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt Triệu Hương Phụ.
"Nữ chủ thân ái à, chúc mừng cô đã cùng nữ ma đầu ký kết khế ước. Đáng tiếc, giờ có hối hận cũng đã muộn."
Tuy miệng cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn như cũ cảm thấy không dễ chịu.
Xé rách mặt, phí tổn đánh đổi thực sự quá cao.
Ngôn La cạn kiệt kiên nhẫn, bỏ mặc Triệu Hương Phụ đứng đó rồi đi.
Nhìn dòng người qua lại ở dưới lầu tiểu khu, Ngôn La bỗng nhiên vỗ vỗ trán.
Ý, hình như cô đã quên cái gì thì phải?
Tại quán cà phê, thân tàn nhưng ý chí không tàn Tống Triều Từ rốt cuộc gian nan nhích từ ghế ngồi ra được tới cửa, tập trung tìm kiếm, chỉ thấy xe lăn cùng quải trượng nằm chỏng chơ ở một góc, còn Ngôn La thì đã sớm chẳng thấy đâu.
Tống thiếu gia liền tức giận đến thái dương nổi gân xanh.
"Diêm, la, vương!"
* * *
Trong ngục giam Nam Thành.
Nhà tắm.
"Ồ, tiểu bạch kiểm mới tới đây à?"
Mã Hào đang tắm rửa, đã sớm không còn ngại ngùng với việc phải dùng chung nhà tắm cùng nhiều người nữa.
Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn, đám đàn em đi theo hùng hùng hổ hổ bao vây anh ta ở giữa.Người này Mã Hào có nghe nói qua, kêu là Vương Ca, là một kẻ tàn nhẫn, đã từng giết vài mạng người, nơi này có một nửa là đàn em của anh ta, nửa còn lại đều đã từng bị anh ta và đám đàn em bắt nạt. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Mã Hào còn biết, Vương Ca sẽ sớm mãn hạn tù.
Người này, không dễ chọc.
"Nhìn làn da của tiểu tử này xem, thật trắng trẻo, mịn màng nha, y như phụ nữ vậy." Vương Ca đáng khinh huýt sáo trêu chọc, dùng ánh mắt thập phần hạ lưu đánh giá thân thể Mã Hào.
Tay Mã Hào run lên, xà phòng trong tay rơi xuống đất.
Xà phòng rớt, nhặt, hay là không nhặt?
"Ôi, rớt rồi kìa! Còn không mau nhặt!"
Câu hắn vừa thốt ra liền làm đám đàn em xung quanh bắt đầu nhốn nháo ồn ào.
Mã Hào cũng không phải là dạng người ngây thơ không biết gì, anh ta đương nhiên biết điều này hàm nghĩa cái gì.
Anh ta quá yếu.
Ở chỗ này, kẻ yếu nếu không thuận theo kẻ mạnh thì cũng chỉ có thể trở thành món đồ chơi cho mọi người mà thôi.
Rốt cuộc thì làm món đồ chơi của một người vẫn còn tốt hơn là bị nhiều người đùa giỡn mà phải không? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Đáp án quá rõ ràng.
Mã Hào cố nén ghê tởm, siết chặt nắm tay, chậm rãi cong hạ eo.
Ngón tay mới vừa đụng tới xà phòng, anh ta đã bị một bàn tay to thô ráp ôm lấy.
"Quả nhiên rất non." Vương Ca dâm tà cười nói, "Cũng không biết, bên trong hương vị thế nào."
Đúng là sống không bằng chết.
Nhưng mà, để có thể tồn tại, so với chết vẫn còn tốt hơn.
Mã Hào coi Vương Ca là cây đại thụ cho anh ta dựa dẫm, thành công leo lên quan hệ với Vương Ca xong, Mã Hào ỷ vào bản thân vẫn còn vài phần mới mẻ, cố nén khó chịu trong lòng, ở bên tai Vương Ca thổi gió.
"Vương Ca, có thể xin anh giúp một chuyện được không?" Anh ta thấp giọng nói, "Đối với anh mà nói, đây chỉ là một việc nhỏ không đáng kể gì. Nhưng nếu anh đồng ý hỗ trợ, đêm nay em sẽ để anh thỏa thích chơi đùa."
Vương Ca nghe xong, không cho là đúng, "Chỉ có chút ngon ngọt này, cậu cho rằng đủ để anh đây ra tay à?"
"Chờ tới thời điểm Vương Ca muốn trở lại, nói không chừng tiện tay có thể giúp cho em việc này." Mã Hào cố nặn ra một nụ cười, "Ở bên ngoài, kiếm tiền ăn cơm đều không dễ, phải cúi đầu khom lưng, còn phải chịu đựng người khác sai khiến. Mà ở nơi này, Vương Ca anh chính là lão đại."
Mã Hào chợt nghĩ ra một cái khẩu hiệu thật độc đáo.
"Thà làm kê đầu, không vì đuôi phượng." [1]
[1] Thà làm người đứng đầu bọn dân đen, cũng không chạy theo vuốt đuôi kẻ nhà giàu.
Không lâu sau, Vương Ca ra tù.
Quả nhiên đúng như Mã Hào nói.
Sau mười mấy năm, vật đổi sao dời, anh ta sống tách rời với xã hội, vì vậy cách sống bên ngoài, thiết bị điện tử, thói quen dùng từ, anh ta hoàn toàn không hiểu.
Anh ta cũng không có bất kì khả năng sinh tồn gì.
Vương Ca trở về quê quán, bà con họ hàng đều đóng chặt cửa, cùng anh ta phân rõ giới hạn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Vợ anh ta đã sớm bỏ trốn theo người khác.
Con trai cũng thay tên đổi họ, bỏ quê mà đi. Vương Ca hỏi thăm khắp nơi mới manh mối, lén lút đi qua nhìn một chút, con trai tựa hồ sống không tồi, chính trực lại lương thiện, không có bị tấm gương xấu là anh ta hắn ảnh hưởng.
Vương Ca không muốn phá vỡ cuộc sống bình yên của con trai, nên lặng lẽ rời đi.
Anh ta đến chính quyền địa phương nhờ giúp đỡ, chính quyền tốt bụng giới thiệu việc làm cho anh ta. Ở trong xưởng xí nghiệp, anh ta làm việc vất vả, lại còn chịu không ít người khinh nhục, mọi người lấy tiền án của anh ta ra để dè bỉu, anh ta vừa từng mắt nhìn qua, những người đó cười hi hi ha ha lập tức giải tán, khiến cho anh ta muốn tìm người để trút giận cũng không có.
Trong ba tháng ngắn ngủi, anh ta thay đổi ba công việc, mỗi lần đều là bị người ta sa thải.
Ở nơi này, không ai cho hắn cơ hội hối cải làm lại con người mới.
Vương Ca càng nghĩ càng cảm thấy Mã Hào nói có đạo lý.
Ở bên ngoài, muốn tồn tại đều phải cúi đầu khom lưng hay sao?
Một khi đã như vậy, việc gì anh ta lại không trở về làm kê đầu của anh ta?
Tiền hô hậu ủng, mọi người đều nghe theo lời anh ta, ăn, mặc, ở đều được bảo đảm, mỗi ngày còn có thời gian giải trí nhàn hạ, nếu phải làm việc thì cũng có một đám người tranh giành làm thay, anh ta nhìn trúng ai đều có thể trực tiếp "chơi đùa", không cần phải băn khoăn như bây giờ, càng không cần cố tình lấy lòng ai.
Anh ta đã hoàn toàn hư thối rồi, cuộc sống bình thường bên ngoài không dung nạp được anh ta. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Chỉ có chỗ xấu xa đen tối nhất, mới là nơi anh ta thuộc về.
Dựa theo tin tức Mã Hào cung cấp, theo địa chỉ tìm kiếm, anh ta nhanh chóng đã tìm ra đối tượng mục tiêu.
Đó là một cô gái trẻ tuổi có khuôn mặt thanh lệ, buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống, trên người cô mặc một chiếc áo liền váy màu xanh nhạt, đang đẩy một thanh niên xinh đẹp ngồi trên xe lăn ra ngoại ô hóng gió.
Hai người lâu lâu lại châu đầu ghé tai nói vài câu, sắc mặt của chàng trai tái mét, trong khi cô gái thì mang vẻ không hề áy náy, còn đắc ý cười cười.
"Được rồi được rồi, tôi thề đó, tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc anh nữa, tôi thật sự không cố ý, anh là đàn ông không nên nhỏ nhen như thế chứ? A đúng rồi, anh xem tôi mua trà sữa anh thích để xin lỗi rồi này."
Thanh niên nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô thử nói xem, cô đã bỏ lại tôi bao nhiêu lần rồi?"
"Cái này sao, ahaha.." cô gái gượng cười đem trà sữa nhét vào trong tay người thanh niên, "Anh mau uống đi, để nguội sẽ không ngon đâu."
Chàng trai cầm ly trà sữa, cúi đầu hút một ngụm, vẻ phẫn nộ trên mặt đã tan đi hơn phân nửa.
"Uống ngon không?"
Cô gái ân cần nhéo nhéo vai anh ta, trong miệng lại chuyên nói những lời có thể tức chết người. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Dù có thích đến mấy anh cũng nên kiềm chế lại một chút, hấp thụ nhiều đường hóa học, không những dễ bị tiểu đường, mà mặt còn sẽ nổi mụn."
Cô cúi đầu xem xét khuôn mặt tuấn tú trơn bóng sạch sẽ không tỳ vết của chàng trai, ghen ghét đến hai mắt phát lục quang.
"Đừng tưởng rằng làn da đẹp thì sẽ không bị nổi mụn nhé. Nếu không biết giữ gìn, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận cho coi."
Chóp mũi cô lơ đãng cọ qua gương mặt anh, tay cô còn không thành thật liền nhéo má của anh một cái, cợt nhả nói: "Thật mịn màng!"
Cổ họng anh chuyển động một cái, có chút không tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, trên mặt hiện lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt, cắn cắn môi mỏng, ánh mắt thẹn thùng nhẹ quét qua, nhìn cực kì giống cô gái nhỏ thẹn thùng khi bị tên lưu manh đùa bỡn.
Editor: HakuYen
Beta: Tân Sinh