Năm thứ ba kể từ khi tân đế Triệu Lan kế vị, Đại Địch chủ động hoà đàm, nguyện ý ký kết bang giao với Đại Hi.
Quan viên của Đại Địch cẩn thận hỏi người chịu trách nhiệm cho sự an nguy của lần hoà đàm này, Trình tướng quân Trình Việt, "Không rõ người đàm phán với chúng ta là vị đại thần nào của quý triều?"
Xác định rõ ràng trước, để bọn họ quyết định nên tặng vàng bạc châu báu hay là tranh chữ ngọc thạch.
Trình Việt không chút để ý liếc nhìn bọn họ, phảng phất như có thể nhìn thấu ý đồ của đối phương, khoé miệng hơi nhếch lên, "Thánh Thượng cực kỳ coi trọng lần hoà đàm này, nên đã đích thân mời Lạc Hà trưởng công chúa làm sứ thần của Đại Hi ta."
Tân đế đăng cơ, người được gọi là trưởng công chúa chỉ có một vị duy nhất, đó chính là Lạc Hà công chúa danh chấn thiên hạ.
Sử quan của Đại Địch tương đối có bóng ma tâm lý đối với cái tên này, chuyện của Dương Thành năm ấy, Lạc Hà công chúa nhất chiến thành danh, đồng thời cũng trở thành nỗi sợ hãi của Đại Địch, người khác chỉ biết nàng có công thủ thành giết địch, lại không biết đối với người của Đại Địch mà nói, nàng chính là hiện thân của ác ma.
Hơn một vạn dũng sĩ của Đại Địch vĩnh viễn nằm lại Dương Thành, khiến cho Đại Địch xuất hiện không biết bao nhiêu cô nhi quả phụ[1], khung cảnh tràn ngập đau thương.
Lúc đấy Đại Hãn cũng thiếu chút nữa không giữ được vương vị, sau này chỉ cần Đại Hãn vừa nhắc đến việc chiếm đoạt một vài thành trì ở biên quan của Đại Hi, sẽ ngay lập tức có người sử dụng sự kiện này để phản đối, Đại Hãn cũng chỉ có thể hậm hực, buồn bực cho đến chết.
Mà khi tân Đại Hãn sẵn sàng ra trận, muốn tiêu diệt kẻ đã gây ra bóng ma tâm lý cho người của Đại Địch, rửa sạch nỗi nhục của phụ vương hắn, thì hậu quả của mậu dịch da thú[2] đột nhiên xuất hiện.
Người chủ trì của mậu dịch da thú cũng là Lạc Hà công chúa, thời còn trẻ nàng có tiến cử một nhân tài am hiểu về bông, từ đó về sau ngoại trừ bông, da thú cũng trở thành nhu yếu phẩm[3] của phương bắc, Lạc Hà công chúa nhận ra điều này liền đề xuất chuyện triển khai mậu dịch da thú với người đang tại vị khi đấy là Khánh Minh Đế Triệu Tấn, đại khái là sử dụng da thú để đổi lấy lương thực.
Bò dê ngựa là nhu yếu phẩm của Đại Địch, hiếm khi giao dịch với Đại Hi, nhưng da thú thì không giống, cho nên mậu dịch nhanh chóng bắt đầu.
Rất nhiều bộ lạc của Đại Địch bởi vậy mà được lợi, thành ra ban đầu vương tộc cũng không quá để ý, nhưng ngày tháng trôi qua, hai bên giằng co mười mấy năm, bọn họ mới đột ngột phát giác, đã có không ít người trong bộ lạc quen thuộc với cuộc sống an nhàn, không còn suy nghĩ cướp bóc, dẫn đến chiến lực giảm sút.
Trái ngược hẳn với Đại Hi coi trọng quân bị, cải tiến quân chế trong mấy năm gần đây.
Tân Đại Hãn của Đại Địch cũng rõ ràng, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để khai chiến, nên lần hoà đàm này ra đời, kết quả của lần hoà đàm này sẽ quyết định quan hệ giữa hai nước trong ít nhất 50 năm tới.
Đại Hãn của Đại Địch đã chuẩn bị một bản hiệp ước, trong đó có điều kiện là một vị đích công chúa[4] của Đại Hi phải gả đến Đại Địch.
Sứ thần nhịn không được đổ mồ hôi lạnh, nếu hắn biết người đại diện cho Đại Hi là Lạc Hà trưởng công chúa, thì hắn sẽ cáo ốm từ chối việc này.
"Trưởng công chúa giá lâm." Hạ nhân lớn tiếng thông báo,
Phàm là thần dân của Đại Hi đều vô cùng kính ngưỡng Lạc Hà trưởng công chúa, không phải bởi vì nàng sở hữu quyền lực, mà ngược lại, nàng đã từng có cơ hội nắm giữ quyền bính trong tay, tiên đế cần chính ái dân[5], tuy đã cẩn thận dưỡng sinh, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục mất sớm, trước khi lâm chung có ý định sách phong Lạc Hà công chúa thành Trấn Quốc công chúa, có quyền tham chính, phò trợ tân đế.
Chẳng qua Lạc Hà trưởng công chúa lại từ chối, không phải bởi vì nàng lo lắng cho an nguy của bản thân, mà là do nàng không muốn chính mình sẽ trở thành nguyên nhân khiến cho các triều thần chia bè kết phái[6].
Đồng thời nàng cũng không muốn thủ hạ dưới trướng của mình phải khó xử hoặc là sinh ra ý nghĩ không nên có.
Triệu Tấn quả thực coi trọng vị hoàng muội này ở chỗ không có gia tộc làm hậu thuẫn, không có vướng bận, quan trọng nhất chính là, Lạc Hà là trăng sáng giữa trời quang, vô dục tắc cương[7], một lòng vì nước, sẽ không bị quyền lợi của bất kỳ phe phái nào dụ hoặc.
Có thể trở thành trụ cột kiên cố nhất của phái bảo hoàng.
Thái Tử Triệu Lan, hiện tại đã đăng cơ làm hoàng đế cũng tin tưởng như vậy, nên vừa lên ngôi liền gia phong trưởng công chúa, ban cho thượng điện, tự do tham chính, tuy rằng không có thực quyền, nhưng lại có địa vị siêu nhiên. Mặc dù không quá khác biệt với thời kỳ của phụ hoàng hắn, nhưng ít ra bây giờ Lạc Hà cô cô có thể danh chính ngôn thuận[8] hành động.
Ví dụ như việc để Lạc Hà trưởng công chúa làm người đại diện cho Đại Hi hoà đàm với Đại Địch lần này, không có ai phản đối.
Chuyện này vừa quan trọng vừa khó giải quyết, tân đế cũng không yên tâm để người của tiền triều hoặc người của phe phái khác đi làm.
Hạ nhân nhẹ nhàng vén màn lên,
Khi nhìn thấy vị trưởng công chúa thanh quý bất phàm kia bước ra, tất cả mọi người xung quanh đều đồng loạt quỳ xuống.
"Trưởng công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Cho dù là quan viên tướng sĩ của Đại Địch cũng khuất thân thi lễ, bởi vì trong số bọn họ không có người nào sở hữu thân phận tôn quý hơn Lạc Hà trưởng công chúa.
Ở Đại Hi, có địa vị cao hơn Lạc Hà trưởng công chúa cũng chỉ có tân đế và Thái Hậu.
"Miễn lễ, bình thân đi." Thanh âm ấm áp giống như gió xuân vang lên, khiến cho người ta khó có thể tin tưởng đây là người mà Đại Hãn của Đại Địch xem như tai hoạ, nhưng chính nữ tử nhìn có vẻ ôn hoà, không màng thế sự này lại trở thành ác mộng ám ảnh Đại Địch.
Trình Việt liếc nhìn sứ thần của Đại Địch, ánh mắt lạnh lùng tựa như đang cảnh cáo bọn họ, khiến cho bọn họ không thể không áp chế ý niệm dưới đáy lòng.
Đồng thời khi nhìn thấy Lạc Hà trưởng công chúa, trong lòng hắn cũng không khỏi cảm thán.
Thời gian trôi đi, người vẫn như thế, mi mục như hoạ, kinh diễm tuyệt luân, vẫn mang theo loại khí độ khiến cho người ta nhịn không được muốn thần phục.
***
Thái Hậu an ủi nữ nhi của mình là An Bình công chúa, "Đừng lo lắng nữa, chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm Lạc Hà cô cô của ngươi à?"
Điều kiện hoà đàm đã sớm lan truyền khắp triều đình, thậm chí người trong hậu cung cũng nghe nói, mà hiện tại vị đích công chúa có độ tuổi thích hợp ở Đại Hi chỉ có một mình An Bình công chúa Triệu Văn Âm, năm nay 17 tuổi.
Chính vì vậy, Thái Hậu mới đích thân đi đến phủ đệ của trưởng công chúa một chuyến, mời Lạc Hà trưởng công chúa đã không màng thế sự từ lâu đảm nhiệm trọng trách đàm phán trong lần hoà đàm này.
Lạc Hà trưởng công chúa có tài trị quốc là thật, nhưng nàng không màng thế sự, yêu thích nhàn vân dã hạc[9] cũng là thật.
Thái Hậu nói xong thì ho khan hai tiếng, An Bình công chúa lập tức khẩn trương, "Bệnh phong hàn của mẫu hậu vẫn chưa khỏi hẳn sao? Là thái y không tận tâm trị liệu, hay là hạ nhân hầu hạ không dụng tâm?"
Thái Hậu lắc đầu, "Không thể trách bọn họ, lần trước hoàng huynh của ngươi đã triệu kiến cả Vệ đại phu ở Giang Nam rồi, bệnh này của ai gia là tâm bệnh."
Sau khi tiên đế qua đời, sức khoẻ của nàng ngày càng giảm sút, có lẽ là bởi vì đau lòng đi, lúc nào nàng cũng nhịn không được nhớ nhung tiên đế, nhịn không được cảm thấy bi thương, lo lắng tiên đế cô đơn lẻ loi ở hoàng tuyền, không có ai bầu bạn.
Đôi mắt của An Bình công chúa phiếm hồng, "Là nhi thần bất hiếu, khiến cho mẫu hậu phải lo lắng."
Thân là công chúa, nàng vốn dĩ nên giống như Lạc Hà cô cô, vì nước xuất lực, đã không làm được thì thôi, lại còn để các nàng phải lo lắng cho hôn sự của chính mình.
"Đứa trẻ ngốc nghếch, hoàng huynh của ngươi chắc chắn sẽ không để ngươi đi hoà thân." Thái Hậu xoa đầu An Bình công chúa, "Mời Lạc Hà cô cô của ngươi đảm nhiệm trọng trách đàm phán, chủ yếu là để lấp miệng thiên hạ."
"Ta cũng không biết bản thân mình còn có thể sống bao lâu, có lẽ ta sắp phải đi gặp tiên đế rồi." Thái Hậu mỉm cười dịu dàng, "Chẳng qua có Lạc Hà khán hộ các ngươi, ta cũng an tâm."
Một đời này của nàng đã đủ viên mãn, nàng không còn nuối tiếc gì nữa.
Đôi mắt của An Bình công chúa ngấn đầy nước mắt, hồng hồng giống như con thỏ.
Tại biên quan, quá trình đàm phán đã kéo dài ba ngày, rất nhiều sự việc đã được an bài thoả đáng.
Trên dưới triều đình đều rất coi trọng lần hoà đàm này, nên các quan viên trong phái đoàn đều được Hồng Lư Tự[10] cẩn thận lựa chọn, trên đường tới đây, Lạc Hà trưởng công chúa đã nói về những điểm mấu chốt với bọn họ, nếu làm không được.
Vậy thì không cần làm nữa.
Có Lạc Hà trưởng công chúa toạ trấn, cuối cùng sứ thần của Đại Địch vẫn không dám đề ra yêu cầu để một vị đích công chúa của Đại Hi gả đến Đại Địch.
Chủ yếu là bởi vì tối hôm qua, trong khi thương nghị, có một người đã nói, "Nếu vị đích công chúa kia...... Có điểm giống với Lạc Hà trưởng công chúa ở một phương diện nào đó thì sao."
Mặc dù không nói rõ ràng nhưng tất cả mọi người đều biết lời này có ý tứ gì.
Có người đáp lại, "Nghe nói ở Đại Hi chỉ có một vị đích công chúa duy nhất, chính là thân sinh chất nữ của Lạc Hà trưởng công chúa."
Bọn họ không dám bảo đảm vị đích công chúa kia không bị ảnh hưởng bởi Lạc Hà trưởng công chúa, chỉ cần bị ảnh hưởng vài phần thôi, thì cho dù Đại Hi chịu để nàng ta đi hoà thân, bọn họ cũng không dám nhận người nha, ai biết sau lưng liệu nàng ta có âm mưu tính kế Đại Địch, khiến cho Đại Địch phụ thuộc vào Đại Hi hay không.
Không ai dám gánh vác hậu quả nếu giả thuyết này là thật, nên bọn họ nhanh chóng truyền tin cho Đại Hãn.
Cuối cùng Đại Hãn của Đại Địch trả lời, huỷ bỏ yêu cầu để một vị đích công chúa của Đại Hi gả đến Đại Địch, tiếp tục hoà đàm.
Tuyên Long năm thứ ba, Đại Hi và Đại Địch ký kết điều ước Lịch Thành, minh ước này quy định trong vòng 70 năm hai nước không được xâm phạm an ninh lãnh thổ của nhau, mở ra thời gian yên bình lâu dài cho lê dân bá tánh của cả hai nước.
***
Bên bờ biển ở Nam Hải, mấy chục chiếc thuyền lớn giương buồm,
Khi Khánh Minh Đế còn tại vị, đường biển đã được khai thông, các thương đội cũng được thành lập, nhưng không có bất kỳ thương đội nào có quy mô lớn bằng đội ngũ này, bởi vì đội ngũ này là do triều đình xây dựng, nó mang trong mình sứ mệnh đi sứ các quốc gia nơi phương xa.
Mà người đứng đầu đội ngũ chính là cô cô của đương kim hoàng đế, Lạc Hà trưởng công chúa điện hạ.
Tuy rằng kỹ thuật đóng thuyền đã có tiến bộ rất lớn, nhưng ít nhiều gì vẫn tồn tại các yếu tố nguy hiểm, hoàng đế Triệu Lan vốn dĩ không quá nguyện ý để Lạc Hà cô cô mà hắn tin tưởng nhất tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Chẳng qua Triệu Hâm đã sớm nhớ thương chuyện đi biển rồi.
Bằng không mấy năm nay nàng cũng không thúc đẩy khai thông đường biển, kiến tạo và phát triển các xưởng đóng thuyền.
Nàng đã đi khắp Đại Hi, mấy quốc gia phụ cận như Đại Địch gì đó nàng cũng từng đi sứ vài lần, bản thân Triệu Hâm đã sớm không còn hứng thú.
Mà sự việc được ấn định, không chỉ bởi vì ước muốn mãnh liệt của Triệu Hâm, mà còn bởi vì luận địa vị, Triệu Hâm là người duy nhất có thể cùng ngồi cùng ăn với các vị quân vương của những quốc gia kia, luận năng lực, Lạc Hà trưởng công chúa thông thạo ngoại ngữ, về thiên phú học ngoại ngữ, cho dù là quan viên của Hồng Lư Tự cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Hoàn toàn đủ tư cách để đảm đương trọng trách này.
Hoàng đế Triệu Lan cũng chỉ đành nước mắt lưng tròng nhìn Lạc Hà cô cô của hắn rời đi.
"Khởi hành." Một quan viên trẻ tuổi mặc quan phục màu mận chín lớn tiếng chỉ huy.
Cảnh sắc kỳ vĩ của ngày hôm nay đủ để đi vào sử sách.
***
Triệu Lan đặt tấu chương xuống, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, "Năm nay tuyết rơi thật đúng lúc, xem ra là một năm được mùa."
"Bệ hạ nói rất đúng." Nội thị bên cạnh mỉm cười trả lời.
Triệu Lan nhịn không được hỏi một câu, "Đội ngũ của trưởng công chúa vẫn chưa có tin tức gì sao?"
"Có lẽ phải một khoảng thời gian nữa chúng ta mới nhận được tin tức." Kể từ khi đội ngũ của trưởng công chúa khởi hành đến bây giờ mới được hai tháng, các thương đội bình thường đi đi về về cũng mất ít nhất nửa năm, làm gì có chuyện đội ngũ của trưởng công chúa tới nơi nhanh như vậy, đương nhiên, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng nội thị sẽ không nói thẳng ra.
"Trưởng công chúa yêu thích du sơn ngoạn thuỷ[11], thường xuyên lưu trú bên ngoài khoảng một đến hai năm, bệ hạ không cần quá lo lắng."
Triệu Lan cười nói, "Cũng đúng." Hắn chỉ không nghĩ tới có một ngày Lạc Hà cô cô sẽ đi xa như vậy, đã rời khỏi Đại Hi luôn rồi.
Nội thị nhận thấy thần sắc của hắn hơi thẫn thờ, liền lựa lời mở miệng, "Bệ hạ phê duyệt tấu chương cũng mệt mỏi rồi đi, Hoàng Hậu đã chuẩn bị liễu giá cô thang[12], người có muốn nếm thử không?"
Triệu Lan gật đầu, "Ừm, mang lên."
Một nội thị nhanh chóng nâng khay lên, trên khay là một cái bát lớn bằng sứ Thanh Hoa, một cái chén nhỏ bằng bạch ngọc và một cái muỗng ngọc được chạm khắc hình hoa.
Liễu giá cô thang vẫn còn nóng, thích hợp với thời tiết như thế này, Triệu Lan dùng một chén, thân thể cũng trở nên ấm áp.
Hoàng Hậu họ Trình, xuất thân từ dòng dõi thư hương, phụ thân và tổ phụ đều là đại nho nổi danh, bản thân nàng cũng vô cùng thông tuệ.
Còn nhớ lúc hắn bắt đầu chuẩn bị hôn sự, Gia Dương công chúa và Khánh Phương công chúa đều đến quan vọng, Hoàng Hậu còn lén lút trêu ghẹo hắn, hỏi hắn thích cô nương như thế nào, thời điểm đó hắn đã nhịn không được trả lời, "Nếu Lạc Hà cô cô có nữ nhi thì tốt rồi."
Hắn nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.
Khi ấy đều là niên thiếu không hiểu chuyện.
Lạc Hà cô cô tiêu sái phóng khoáng cả đời, lại không quá để bụng chuyện nam hoan nữ ái[13], Triệu Lan cũng từng suy nghĩ, cũng từng định đưa cho Lạc Hà cô cô mấy nam nhân có dung mạo xuất sắc làm nam sủng, nhưng ngẫm lại, những nam sủng chuyên làm đồ chơi cho người ta như thế thực sự không xứng với người.
Ngược lại sẽ làm bẩn Lạc Hà cô cô thanh quý.
***
Tuyên Long năm thứ mười lăm, trưởng công chúa hoăng, cả nước bi thương,
Quy mô của lễ tang chỉ đứng sau đế vương, gia phong Trấn Quốc.
[1] Cô nhi quả phụ: Mẹ goá con côi.
[2] Mậu dịch da thú: Hay còn gọi là buôn bán lông thú, là một ngành công nghiệp chế biến và tiêu thụ sản phẩm động vật là lông thú, da thú, nhằm mua và bán lông động vật, lông thú được sản xuất, buôn bán phục vụ cho nhu cầu mặc ấm của con người và sau này là ngành thời trang.
[3] Nhu yếu phẩm: Các vật dụng, sản phẩm cần thiết nhằm phục vụ đời sống hàng ngày của con người.
[4] Đích công chúa: Vị công chúa do Hoàng Hậu sinh ra.
[5] Cần chính ái dân: Chăm lo việc chính sự và yêu thương dân.
[6] Chia bè kết phái: Hành vi lôi kéo bè phái, gây chia rẽ, mất đoàn kết trong tổ chức.
[7] Vô dục tắc cương: Không có hoặc ít vọng sẽ khiến con người trở nên mạnh mẽ (hoặc hình thành nên nguyên tắc riêng).
[8] Danh chính ngôn thuận: Có danh nghĩa chính đáng thì mới được mọi người lắng nghe.
[9] Nhàn vân dã hạc: Tự do thoải mái, không bị ràng buộc, câu thúc.
[10] Hồng Lư Tự: Cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.
[11] Du sơn ngoạn thuỷ: Du ngoạn núi non, ngắm cảnh sông nước hữu tình.
[12] Liễu giá cô thang: Canh chim đa đa =)))))
[13] Nam hoan nữ ái: Tình yêu nam nữ, nam nữ yêu nhau.
==========
Đại Địch xuất hiện nhiều cô nhi quả phụ thì xót, nhưng lại không quan tâm hành động của mình sẽ khiến cho Đại Hi xuất hiện bao nhiêu cô nhi quả phụ, đúng là kim không đâm vào người mình, mãi mãi không biết đau đớn đến đâu:")
Mặc dù hơi muộn, nhưng chúc mừng năm mới, chúc mọi người bình an vui vẻ, vạn sự như ý, giữ vững sơ tâm, năm nay tốt hơn năm trước, đằng trước hào quang vạn trượng, đằng sau ấm áp một phương 🥰