Editor: Cà Pháo
➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺
Đến khi Lăng Dung lấy một chọi mười đánh đám người kia bỏ chạy, Lưu Thừa Nghĩa mới hoảng hốt, người này thật sự tới để giúp hắn à!
Nhìn Trương Gia Thành chật vật giống hắn lúc trước bị Lăng Dung đánh ngã xuống đất, mặt xám xịt dắt đàn em chạy đi, Lưu Thừa Nghĩa lại thấy vui sướng khi có người gặp họa, nhưng giây tiếp theo khóe miệng truyền đến đau nhức làm hắn nhịn không được rên một tiếng.
“Còn không mau đứng dậy?” Trước mặt Lưu Thừa Nghĩa đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Bàn tay kia nhỏ dài lại trắng nõn, không giống như tay của một người đàn ông, Lưu Thừa Nghĩa âm thầm chê cười tên nhóc Lăng Dung này ẻo lả, nhưng thân thể lại theo bản năng cầm cái tay kia.
Lăng Dung dùng sức kéo người từ trên mặt đất lên.
“Tại sao mày lại muốn giúp tao!” Lưu Thừa Nghĩa nghĩ tới trọc đầu cũng không rõ, hắn và Lăng Dung đã xé rách mặt với nhau rồi, sao nó lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này thậm chí còn cứu hắn chứ, mấy ngày hôm trước hai đứa bọn họ còn choảng nhau nữa là. Sau đó biết là Trần Tuyết Nhu mật báo, khiến hắn thiếu chút nữa tức chết.
Lăng Dung liếc hắn một cái xem thường: “Tao không có lòng dạ hẹp hòi như mày vậy, tao với mày học chung trường, bị người ngoài hiếp đáp thì mặt mũi trường chúng ta còn ở chỗ nào được chứ, nếu không tao nào rảnh mà cứu mày.”
Nhưng thực tế chỉ có cô mới biết rõ cô nào có cái hảo tâm gì, đều là vì đạt được mục đích mà thôi. Hành động lần trước của Tần Triều Mộc, Lăng Dung cô còn chưa quên đâu, chỉ là có nhà họ Tần che chở, hơn nữa hắn ta chưa đủ tuổi, dù muốn tố cáo hắn ta có ý định mưu sát cũng sẽ không dễ dàng ép hắn vào tù.
Nhưng mà lúc trước Tần Triều Mộc sai bảo Lưu Thừa Nghĩa chặn cô lại, khẳng định ở chỗ Lưu Thừa Nghĩa có lưu lại chứng cứ, chỉ cần có thể bắt được cái này làm chứng cứ, rồi chờ thêm một ít thời gian, sau đó mượn lực lượng của ông Hoắc tìm được một thời cơ tốt mà tố giác, ngày lành của Tần Triều Mộc cũng không còn lâu.
Mà muốn từ chỗ Lưu Thừa Nghĩa lấy được thứ mình muốn, Lăng Dung đành đánh bài tình cảm.
“Mày……” Bị một câu của Lăng Dung chọc tức, Lưu Thừa Nghĩa bốc khói, nhưng nghĩ đến người này ngay lúc hắn bất lực nhất đã cứu hắn, hơn nữa nhìn vào gương mặt kia tim hắn đập bình bịch chịu không nổi, ngọn lửa mới cháy một chút đã bị dập tắt.
“Không cứu thì không cứu.” Lưu Thừa Nghĩa dối lòng nói, nhưng bàn tay nắm chặt lại tiết lộ tâm tư của hắn.
“Này, cho tao mượn điện thoại của mày một chút, tao không mang điện thoại theo, nên mượn của mày gọi xe về.” Lăng Dung dùng chân đá hắn, nếu trước kia cô mà dám làm như vậy thì đã bị Lưu Thừa Nghĩa đánh lại rồi, không biết có phải do anh hùng cứu mỹ nhân có tác dụng hay không, đối phương tuy không tình nguyện lẩm bẩm một tiếng, nhưng lại thật sự đưa điện thoại của mình qua.
“Ngay cả cái điện thoại cũng không mang theo, mày ra ngoài còn làm gì được chứ.” Lưu Thừa Nghĩa đưa qua đồng thời còn không quên châm chọc một câu, nhưng trái tim nhảy bình bịch khiến hắn càng thêm hoảng sợ.
Hắn sẽ không thật sự thích một đứa con trai đấy chứ! Ố mài gót!
Thật ra Lưu Thừa Nghĩa lúc trước đồng ý với Tần Triều Mộc đi chặn Lăng Dung lại, cũng chỉ là muốn xác nhận chuyện tim đập nhanh có phải sự thật hay không thôi, không định đánh nhau với Lăng Dung, không nghĩ tới hôm nay lại có phát hiện mới.
No no, nhất định là do tên Lăng Dung này quá đẹp nên hắn mới nảy sinh ảo giác xem đối phương là con gái, phải nhanh nhanh tìm một người bạn gái mới được.
Lưu Thừa Nghĩa không dám tiếp tục nhìn gương mặt kia của Lăng Dung nữa, nên hắn không nhận ra đối phương dùng di động của mình để làm gì.
Mở ra lịch sử trò chuyện, Lăng Dung vội vàng sai bảo hệ thống: 【 Lấy phần ghi âm với lịch sử trò chuyện, mày làm được không đấy. 】
【 Cái này có gì khó đâu. 】Nó tuy rằng là hệ thống yêu đương, nhưng kiến thức cơ bản vẫn đầy đủ, chưa đến hai giây đã hoàn thành toàn bộ yêu cầu của Lăng Dung.
Làm xong việc Lăng Dung lập tức trả điện thoại về, làm bộ đổi ý nói: “À thôi, kêu xe thì phiền phức quá, tao tự đi ra ngoài kêu taxi là được rồi.”
“Hả!” Thấy Lăng Dung ném điện thoại qua đây, Lưu Thừa Nghĩa vội vàng kêu một tiếng.
“Có ý tốt nhắc nhở mày một câu, đừng thân thiết với Tần Triều Mộc quá!” Ném ra một câu khó hiểu, Lăng Dung cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài hẻm, chỉ để lại Lưu Thừa Nghĩa cùng ba bốn tên đàn em ở ngõ nhỏ bên trong liếc mắt nhìn nhau.
Lăng Dung đã xem qua cốt truyện nên biết, tuy cuối cùng Lưu Thừa Nghĩa đẩy Tần Triều Dương xuống từ sân thượng, nhưng sự thực không phải là như vậy, thật ra Lưu Thừa Nghĩa và Tần Triều Mộc đều ở đó.
Mà kẻ thật sự đẩy người chính là tên điên Tần Triều Mộc, chẳng qua trường hợp lúc ấy quá mức hỗn loạn, Lưu Thừa Nghĩa ngay cả bản thân cũng không biết có đẩy Tần Triều Dương hay không, lại có Tần Triều Mộc một mực chắc chắn là do hắn đẩy, không chút do dự đẩy nồi cho Lưu Thừa Nghĩa, lúc này mới khiến Lưu Thừa Nghĩa hoảng sợ.
Mà kết cục của nhà họ Lưu rất thê thảm, Tần Triều Mộc sau khi hoàn toàn nắm giữ được nhà họ Tần, việc đầu tiên là trực tiếp thâu tóm công ty nhà họ Lưu, ép nhà Lưu Thừa Nghĩa phải phá sản, cuối cùng biến mất khỏi đế đô.
Một câu nhắc nhở này của Lăng Dung, coi như là chút ý tốt, dù gì thì hắn cũng không phải là kẻ hại chết Tần Triều Dương.
“Hình như tâm trạng cậu rất tốt, cậu có chuyện gì vui à?” giờ rưỡi chiều, xe của nhà họ Hoắc đúng giờ chạy đến cửa khu biệt thư nhà Lăng Dung, đón người lên xe.
Lăng Dung có được chứng cứ nên tâm tình rất thoải mái, nhưng chuyện này cô cũng không muốn cho Tần Triều Dương biết, chỉ thuận miệng nói: “Bởi vì thấy cậu á.”
Có thể nhìn thấy gương mặt đẹp rạng ngời này của nam chủ, Lăng Dung cũng rất vui.
Bác Vương nhìn từ kính chiếu hậu, thấy thiếu gia nhà ông bởi vì câu nói đó của Lăng thiếu gia mà đỏ hơn nửa mặt.
Mà không chỉ có thiếu gia để tâm tới cậu ấy, ngay cả ông Hoắc cũng khen ngợi đứa nhỏ này không thôi, tài xế không thể không cảm thán Lăng Dung đúng là khiến cho người ta yêu thích.
Ngay lúc xe sắp chạy đến cửa trường, Lăng Dung đột nhiên mở miệng: “Bác Vương, có thể dừng ở trước cửa tiệm trà sữa một chút được không ạ? Con muốn mua một ly trà sữa.”
“Cậu khát à? Để tôi mua cho cậu, cậu muốn uống gì?” Tần Triều Dương đã tự giác chuẩn bị kéo cửa xe.
Lăng Dung nhanh chóng ngăn cản cậu: “Không phải mua cho tôi uống, cái này là mua cho người khác, không biết là Trần Tuyết Nhu thích uống gì.”
Lần trước cô có thể kịp thời đuổi tới sân thượng cũng có một phần công lao của Trần Tuyết Nhu, Lăng Dung nghĩ nên mua trà sữa để cảm ơn cô nàng, cô có để ý rồi, hầu hết các nữ sinh đều thích uống trà sữa, đặc biệt là buổi chiều đi học đều sẽ mua một ly mang vào trường, Lăng Dung lúc này nghĩ đến việc mua trà sữa để cảm ơn.
“Là cho…… Trần Tuyết Nhu sao?”
Tần Triều Dương bỗng dưng sững sờ, trong lòng vốn dĩ bởi vì câu mới nãy của Lăng Dung mà vui sướng tột cùng thì đột nhiên bị một chậu nước lạnh tạt vào.
Cậu biết Trần Tuyết Nhu là hoa khôi, nhưng Lăng Dung sao lại quen biết cô nàng chứ, không phải lúc trước Trần Tuyết Nhu bởi vì Lưu Thừa Nghĩa mà đi gây sự với cậu ấy sao?
Hay là…… Lăng Dung cũng thích Trần Tuyết Nhu?!
Tần Triều Dương thừa nhận là hoa khôi của trường, Trần Tuyết Nhu có vô số nam sinh theo đuổi, nhưng người đó không thể nào là Lăng Dung được? Lăng Dung sao có thể thích người còn không đẹp bằng cậu ấy được chứ?
Lăng Dung không biết người bên cạnh đã uống một thùng dấm, cô giải thích rõ chuyện lần trước một lần, nghe xong tất cả mọi chuyện, tâm tình đang chìm xuống đáy cốc của Tần Triều Dương mới dần khôi phục lại, trên mặt lại có ý cười.
“Thì ra là vậy, đúng là phải thật cảm ơn cô ấy.” Tần Triều Dương rũ con ngươi, cất giấu dục vọng chiếm hữu ở trong đó, mà Tần Triều Dương chỉ cho rằng là do cậu không muốn mất đi người bạn tốt duy nhất mà thôi, nam sinh có bạn gái liền quên anh em cậu biết không ít.
“Để tôi mua là được rồi, cậu muốn uống gì không? Tôi mua cho cậu.” Tần Triều Dương nhớ là Lăng Dung thích ngọt, nếu đi mua trà sữa tất nhiên cũng sẽ mua cho cô một ly rồi.
“Trà sữa Oreo là được rồi, gần đây tôi thích uống cái này lắm.” Nhớ tới mùi vị Oreo kết hợp với vị ngọt của trà sữa, Lăng Dung nhịn không được liếm cánh môi, cũng không nghĩ tới cảnh này bị Tần Triều Dương thấy ở trong mắt.
“Được.” Âm thanh của thiếu niên hơi khàn khàn, nhưng bởi vì câu quá ngắn nên Lăng Dung không nghe được.
Chờ xe dừng ở sát ven đường cạnh tiệm trà sữa, Tần Triều Dương mới xuống xe đi vào quán.
“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì không ạ?” Nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào hỏi khách hàng vừa mới vào.
“Một ly trà sữa Oreo, thêm một ly……” Tần Triều Dương quét một vòng menu, ánh mắt dán ngay một cái tên rồi nói, “Thêm một ly trà chanh dây.”
“Dạ được, trà sữa Oreo thêm trân châu hay là thạch ạ?”
“Cho thạch đi.” Tần Triều Dương không chút do dự trả lời, Lăng Dung luôn thích ăn thạch, còn trân châu có hay không cũng được.
“Vậy thì trà chanh dây thì sao? Quý khách có muốn thêm mật ong không?”
Chanh dây rất là chua, nếu không chịu được chua thì rất là khó uống, bởi vậy người ta thường cho mật ong vào để giảm bớt độ chua.
Tần Triều Dương kiên định: “Không thêm.”
Ngọt quá sẽ dễ mập, chắc Trần Tuyết Nhu cũng rất để ý chuyện này, cho nên không cần thêm mật ong cho cô ta.
Nhân viên cửa hàng sau khi nghe xong có chút kinh dị liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có khách hàng kêu trà chanh dây mà không thêm mật ong đấy, chẳng lẽ không sợ bị chua đến rụng răng à?!
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Tuyết Nhu:???
➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺➺
-..-