Chu Ninh tỉnh lại liền cảm thấy vô cùng đau ở trán, cô mở mắt ra, nhìn trần nhà, trong lòng tiếc nuối thở dài một hơi, không thể chết!
[Anh anh anh, tiểu bảo bối, nếu như cô chết thì thiếu gia ta làm sao sống tiếp đây?]
"Vậy ngươi cũng đi tìm chết đi!" Chu Ninh lạnh nhạt nói.
Hoàn Khố Thiếu Gia run bần bật, [Tiểu bảo bối, cô...... Đừng như vậy, thiếu gia ta sợ!]
"Rác rưởi, ngươi nói xem nếu ta không ngừng tự sát thì sẽ như thế nào?"
Thanh âm Chu Ninh bỗng nhiên nhu hòa xuống, chỉ là vấn đề của câu hỏi......
Hồn phi phách tán sao?
Chẳng sao, có người cùng phách tán, cũng không tồi!
[Giả thiết của thiếu gia là như vậy, thiếu gia thật sự không có cách mà......]
Chu Ninh cầm lấy kính ở trên bàn cạnh giường đeo lên, nhổ ống tiêm, làm lơ miệng vết thương trên đầu, xuống giường bệnh, đi đến bên cửa sổ, dẫm lên ghế dựa, mở cửa sổ ra. Chu Ninh nhìn mặt đất, rất tốt, thoạt nhìn cũng cao mười mấy tầng, nhảy xuống nhất định có thể thành công chết!
[Bình tĩnh, tiểu bảo bối, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, thế giới này thật sự rất tốt đẹp......]
Chu Ninh căn bản mặc kệ nó, dẫm lên bệ cửa sổ chuẩn bị nhảy xuống.
[Thiếu gia nói cho cô cách để không bị khống chế là được, đừng nhảy, ngàn vạn đừng nhảy!]
Chu Ninh một tay vẫn nắm bệ cửa sổ, nhàn nhạt phun ra một chữ, "Nói!"
Có người nào muốn tự sát mà bình tĩnh như vậy không a~?
Thiếu gia nó tìm đâu ra tiểu bảo bối này thế.
Nó thật sự rất mệt tim nha!
Nhưng, nó chỉ dám suy nghĩ trong lòng, thanh âm vẫn hề hề như cũ, [Tiểu bảo bối chỉ cần dùng cái giá trị tín ngưỡng để đổi là có thể miễn trừ một lần cưỡng chế khống chế, tích lũy tới giá trị tín ngưỡng, cô sẽ không bao giờ bị cưỡng chế nữa.]
"Hoàn thành nhiệm vụ, được bao nhiêu giá trị tín ngưỡng?"
[Ách...... Cái kia, hoàn thành nhiệm vụ ăn chơi trác táng có thể được cái, nguyên chủ vừa lòng % với cô thì sẽ được thêm...... cái!]
Chu Ninh: "......"
Quên đi, cô vẫn nên chết đi, thế giới này quá u tối, không thích hợp cho thanh niên ba tốt như cô sống, cùng hệ thống đồng quy vô tận cũng tốt!
[Tiểu bảo bối, bình tĩnh, thiếu gia ta còn có thượng sách.] Hoàn Khố Thiếu Gia nhanh chóng nhảy ra một câu.
"Cơ hội cuối cùng!" Chu Ninh lạnh lùng phun ra một câu.
[...]
Nó có cần dập đầu xuống kêu to: Tạ chủ long ân không?
Mặt Hoàn Khố Thiếu Gia tràn đầy tuyệt vọng, [Là như thế này, tôi và cốt truyện của thế giới không liên quan, cũng không nên liên quan tới nhau, nhưng vì bảo bối nhi, thiếu gia ta không quan tâm nữa!]
[Tiểu bảo bối có biết thế giới này là do một cuốn sách hóa thành không?]
"Cho nên?"
Khóe miệng Hoàn Khố Thiếu Gia trực trừu trừu, tiếp tục nói:
[Là tiểu thuyết, tất nhiên đều có nam nữ chủ, tất nhiên cũng có vai ác, mà vai ác, nghĩa ở mặt chữ, làm nhiều việc ác, đại gian đại ác, làm hại nhân gian, chết chưa hết tội. Tiểu bảo bối, chỉ cần cô ngăn hắn không phá họa thế giới thì sẽ nhận được rất nhiều giá trị tín ngưỡng.]
Ánh mắt Chu Ninh khẽ nhúc nhích, vai ác?
Trừ gian diệt ác, xác thật là việc nên làm của thanh niên ba tốt!
Trong nháy mắt Chu Ninh quyết định, hiện tại liền đi chế tài vai ác!
Chế...... Chế tài!?
Như thế nào chế tài?
"Để hắn ta xuống âm phủ sám hối tội lỗi của chính mình."
[...]
Còn không phải là giết chết sao?
Tiểu bảo bối nhà nó dùng từ thật là văn vẻ!
Không phải, [Chờ đã, tiểu bảo bối, cô dừng suy nghĩ đó lại ngay.]
Hoàn Khố Thiếu Gia phản ứng lại, sợ tới mức trái tim dâng lên tận họng.
"Rác rưởi, ngươi lại thiểu năng à?"
[...]
Thật là quá đáng, gọi nó là rác rưởi, còn nói nó thiểu năng? Làm gì có bảo bối nào lại như vậy chứ?
Nhưng dù tiểu bảo bối ngược ta trăm ngàn lần, ta vẫn sẽ chờ tiểu bảo bối như chờ mối tình đầu.
[Tiểu bảo bối, vai ác cũng có số mệnh cả, trừ phi tới cuối cùng của câu chuyện hoặc là hắn tự sát, nếu không thì không thể giết. Nếu không thế giới sẽ tan vỡ!]
Chu Ninh nhíu mày, rác rưởi này sao có nhiều quy định thiểu năng thế?
[...]
Hoàn Khố Thiếu Gia im lặng mặc niệm quy tắc của mình, nỗ lực không bốc hỏa:
[Tiểu bảo bối, rốt cuộc cô có muốn tư liệu của vai ác không?]
Nếu như này rồi mà cô còn không nhận, thì cho dù cô có tự sát ngàn vạn lần, bọn họ đồng quy vu tận, nó cũng bó tay chấm com!
Chu Ninh bình tĩnh đẩy gọng kính, lưu loát nhảy từ trên cửa sổ xuống, ngồi xuống ghế, "Tư liệu đâu?"
[Tiểu bảo bối, cô đang đi thương, lên giường nằm đi.]
Hoàn Khố Thiếu Gia bị sự thiện lương của mình làm cảm động rồi. Tình cảm nó dành cho tiểu bảo bối vô cùng chân thành nhá~.
"Chó bắt chuột."
(chó bắt chuột: 狗拿耗子 - Nhiệm vụ của chó là canh cửa, còn mèo thì chuyên bắt chuột, nên chó bắt chuột đối với mèo chỉ là chuyện tọc mạch. Ý của Chu Ninh là đang khịa hệ thống tọc mạch, lo chuyện bao đồng đó.)
[...]
Được, nó mặc kệ, cô đừng có hối hận là được.
Hoàn Khố Thiếu Gia vô cùng tức giận nhét một đống dữ liệu vào não Chu Ninh.
Chu Ninh nhíu mày, cố nén cơn đau đầu, trải qua tình huống lần trước, lần này,cô đã có phòng bị, mặc dù không bị ngất nhưng vẫn không dễ chịu là mấy.
Thế giới này của cô là được sinh ra từ một cuốn tiểu thuyết ngôn lù tổng tài văn, nam chủ Thủy Như Sâm, nữ chủ Đào Hiểu Y, vai ác Thủy Như Khiêm.