"Làm sao, có chuyện gì à?"
Hơi thở quanh người Chu Ninh lạnh hơn một phần, đã qua hai phút, nếu còn chậm trễ nữa, đồ rác rưởi kia lại cưỡng chế biến cô thành thiểu năng trí tuệ thì sao!
Chu Ninh nhớ tới hai lần xui xẻo biến thành thiểu năng trí tuệ, hai hàng nước mắt chảy dài!
Cả người Kim ca run rẩy, "Không...... Không thành vấn đề, lập tức làm!"
"Anh còn phút giây!" Chu Ninh lạnh nhạt nói.
Kim ca giật mình một cái, chạy nhanh tới vỗ đầu mấy tên công tử bột đang ngồi trên sô pha, kêu họ đi lấy rượu bia, còn hắn thì chạy với vận tốc mấy trăm m trên giây đi bật nhạc, sợ chậm một giây là sẽ bị đại lão xé xác.
Chu Ninh nhìn đám ăn chơi trác táng đứng một bên nơm nớp lo sợ, chỉ kém mức ôm nhau khóc lóc, bình tĩnh không gợn sóng nói: "Sao thế? Ngày thường các anh chơi như vậy à?"
Nhóm ăn chơi trác táng: "......"
Lão đại cô ở đây, chúng tôi nào có dám chơi.
Nhóm ăn chơi trác táng không muốn khúm núm như này, nhưng không tính Thẩm Miểu Thanh tuổi còn trẻ đã quản lý Thẩm gia, phú khả địch quốc, thì Doãn gia cũng là một gia tộc giàu có, có thể chọc nổi không?
Bọn họ cũng chỉ là đám công tử bột thôi, gia thế rất dọa người trong mắt người thường, nhưng o với Thẩm gia và Doãn gia, không nói quá chính là con kiến và con voi.
Hơn nữa mỗi khi bọn họ nhìn Thẩm Miểu Thanh, đều có sự sợ hãi khi bị người lớn nhìn thấy đang làm việc xấu, bọn họ có thể không sợ sao?
Khóc lớn!
Chu Ninh đẩy gọng kính, ngữ khí lương bạc ra lệnh, "Ngày thường chơi như thế nào? Không cần tôi dạy các người chứ?"
Bọn họ không high thì cô sẽ bị ép biến thành thiểu năng trí tuệ!
Chu Ninh trong mắt đám công tử bột chả khác gì ma quỷ, bọn họ đồng loạt run lẩy bẩy!
Mẹ ơi, thật đáng sợ!
Nhóm công tử bột treo sợ mì nước mắt, khẽ liếc nhau, cứng đờ nhảy loạn xạ.
Không khí này, chẳng khác gì đám cương thi đang chơi đùa, cứng ngắc, lại còn nhàm chán!
Lần đầu tiên bọn họ cảm thấy làm một người ăn chơi trác táng không dễ dàng! Bị ép ăn chơi trác táng, bị ép chơi đùa như mấy đứa ngu, thật là con mẹ nó muốn mạng.
Cũng bị ép ăn chơi trác táng, tâm tình Chu Ninh cũng không tốt, bởi vì chung quanh thật sự quá ồn, làm cô muốn trực tiếp san bằng chô này!
Cố tình lúc này, thiểu năng trí tuệ lại tới tìm tra!
[Tiểu bảo bối, ăn chơi trác táng không phải chơi như vậy......]
"Không phải bọn họ đang chơi đùa à?"
[...... Là như thế này, nhưng] nhưng biểu tình của những người này có khác gì đám con rối đâu cơ chứ!
Đây là party ăn chơi sao?
Không hợp cách, không hợp cách!
"Nhưng cái gì, không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi à? Rác rưởi, bớt lắm chuyện!"
Một câu của Chu Ninh còn lạnh hơn của gió Nam Cực, làm người khác sợ run.
[...... Đúng vậy, tiểu bảo bối, cô nói gì cũng đúng.]
Thiếu gia nó có thể nói không không? Ô ô ~
Chu Ninh bình tĩnh lạnh nhạt nhìn bọn thiểu năng trí tuệ Kim ca một lúc, ánh mắt xẹt qua phòng khách, đứng dậy, thấy đám Kim ca khẩn trương hề hề nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Tiếp tục chơi, ta đi ra ngoài hít thở không khí."
Bọn Kim ca nhìn Chu Ninh đi ra ngoài, lau mồ hôi trên trán, con mẹ nó, lần đầu tiên biết "chơi " chẳng dễ dàng chút nào!
"Kim...... Kim ca, anh nói xem có phải chỗ này của Thẩm tổng có vấn đề không?" Một người chỉ vào đầu mình, khóc hỏi.
Kim ca đập một cái lên đầu hắn, mặt hung thần ác sát, "Mày muốn chết thì đừng kéo lão tử xuống nước."
Cho dù vị kia đầu óc có vấn đề thì bọn họ có thể nói à?
"Vâng vâng, em sai rồi, Kim ca!"
"Được rồi, còn không mau chơi, một đám đều ngứa da đúng không?"
"...... Chơi, lập tức chơi!"
Mẹ kiếp, hiện tại bọn họ không muốn chơi một chút nào cả!
Nhưng bọn họ có thể không chơi sao?
Cuộc sống này thật đnags sợ!
Nhóm công tử bột bị dọa sợ vỡ mật, lúc này chỉ mong cái đêm khủng bố này mau qua đi, về sau, bọn họ nghe thấy ba chữ "Thẩm Miểu Thanh" liền sẽ chạy trốn, căn bản không để ý đại sảnh có thiếu ai không.
......
Chu Ninh rời biệt thự, ánh đèn đường mờ nhạt không áp bóng đêm mịt mù, huống chi bãi đua xe được xây dựng ở ngọn núi gần đây, buổi tối càng thêm yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng quạ kêu, làm người khác có chút rùng mình.
Chu Ninh nhìn quanh bốn phía một lúc, đẩy đẩy gọng kính, đi về bãi đỗ xe.
Mà lúc này, trên con đường ngoằn nghèo đi tới bãi đỗ xe ngầm, không khí an tĩnh đến đáng sợ.
Đôi giày thể thao màu đen chậm rãi dẫm lên con đường nhựa, không một chút thanh âm, nếu không có ánh đèn chiếu rọi xuống, trên mặt đất xuất hiện bóng người thon dài, thì đúng là khó phát hiện được có người đang đi.
Người tới đi găng tay màu trắng, trong tay cầm một cái hộp, chậm rãi đi xuống dưới đi đến. Trong bãi đỗ xe, có một dàn xe thể thao có giá trị không thấp, đây là bảo bối sáng mai bọn Kim ca muốn lái đi đua.
Mắt phượng đen nhánh không chút ánh sáng của người đàn ông nhìn đống xe thể thao vài giây, chậm rãi đặt cái hộp trong tay xuống đất, mở ra, cầm lấy cờ lê và tua vít, đi về những cái đó xe.
Động tác của người đàn ông mười phần thành thạo nhanh chóng phá hư cái gì đó, không tha một chiếc xe nào. Cho đến khi đứng trước chiếc Ferrari màu đỏ, động tác của anh chỉ hơi dừng lại không đến một giây, phải làm cái gì, anh sẽ không quên!
"Phá hỏng phanh xe, thiết kế tai nạn, vu oan hãm hại, xem ra tôi đánh giá anh hơi cao rồi."
___