Hoa Y câm lặng, chăm chú nhìn lên hắn sườn mặt, không ngờ...tình cảm hắn trao cô lại sâu đậm đến vậy...cô lâm vào trầm tư, không gian im lặng, chỉ có tiếng hít thở.
Chợt eo bị siết lấy, hắn ôm cô, mặt chôn tại hõm cổ cô, giọng nói có chút độ run nhè nhẹ: "Nhưng mà, thật may thay cuối cùng ta cũng tìm được nàng, ta đã đúng, nàng chính là người con gái ta luôn gặp trong giấc mơ, nàng là chân thật, nàng thực sự tồn tại".
Hoa Y thở dài, trút đi hết nhưng suy tư trong lòng, đưa đôi tay, chạm vào tóc hắn nhẹ vuốt, tay kia đưa lên, ôm hắn vào lòng.
Cảm nhận thấy cánh tay tại eo cô càng siết chặt hơn, Hoa Y khẽ thì thầm: "Em ở đây rồi".
Trầm Cẩm Thanh rời khỏi hõm cổ cô, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự thành kính, cùng nồng đậm chấp niệm: "Ừ nàng đã ở đây".
Hoa Y sóng mắt luân chuyển, đôi mắt hắn thật đẹp, khiến cô như xoáy sâu vào đó, nhắm lại đôi mắt, dâng lên đôi môi, chạm vào môi hắn, thấy cánh môi hắn run rẩy, Hoa Y nhẹ tách mở, tiến công vào bên trong, cậy ra hàm răng, cùng lưỡi hắn dây dưa không dứt.
Môi lưỡi đan xen, nụ hôn sâu, cuồng nhiệt, khiến không khí xung quanh trở lên nóng đến lạ thường, mà hai người quấn quít cũng đã tách nhau ra, để lại những tiếng hít thở nặng nề.
Trầm Cẩm Thanh chú ý đến sắc mặt cô có chút trắng, hắn lo lắng cách xa cô nói: "Lần sau đừng hôn ta nữa, ta hiện tại là quỷ, sẽ vô tình hút lấy dương khí của nàng, ta không muốn làm tổn thương nàng".
Hoa Y nhìn hắn, thở dài, xác thực đúng như lời hắn nói, tiếp xúc một chút với cục băng nhà cô thôi, mà cảm giác như toàn thân tê mỏi rã rời, sức lực bị rút đi đáng kể.
Cô hướng hắn khẽ gật đầu, nói: "Chúng ta mau ra khỏi đây thôi".
Cõng lên di thể, Hoa Y định một mạch đi ra xe, nhưng nghĩ đến nam nữ chủ vẫn còn ở đây, cô đổi chủ ý, bước về phía ngôi làng.
Bước vào ngôi làng, đã thấy một mùi tử khí, sương mù bao phủ lối đi.
Xung quanh tràn ngập những bóng đen, nhưng có chút e sợ, không dám bay về phía cô, hẳn là bọn chúng sợ hãi cục băng nhà cô, dù sao hắn cũng là quỷ vương mà.
Hoa Y ánh mắt động viên liếc về phía Trầm Cẩm Thanh, tự nhiên thấy hắn có ích phết chứ đùa.
Cả quãng đường đi không gặp trở ngại gì, cho đến khi Hoa Y gặp nam nữ chủ, Cẩn Ngôn bị thương, đang được Hạ Uyển Đồng dìu, rất vội vã, dường như đang chạy trốn thứ gì đó.
Hạ Uyển Đồng nhìn thấy cô, ánh mắt thay đổi, nhanh chóng đi về phía cô, mà thứ đằng sau, một bóng đen to lớn, mạnh mẽ đuổi tới, như muốn nuốt chửng cô.
Trầm Cẩm Thanh đứng chắn trước mặt cô, hất bay bóng đen, khiến nó văng ra sau, lộ ra hình dáng Như Giao, nó ánh mắt tràn ngập sợ hãi nhìn hắn, giải thích: "Thái tử, xin hãy tha lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ đang truy đuổi tên kia thôi".
Hoa Y nhìn cô ta, suýt muốn phỉ nhổ, rõ ràng vừa nãy cô ta định một ngụm nuốt trọn cô luôn, Cẩm Thanh đến lại thành vô tình?
Trầm Cẩm Thanh quay lại, quan sát người đằng sau có bị thương không mới quay lại nhìn Như Giao, một tay đưa lên, chuẩn bị hạ sát cô ta, Hoa Y ngăn lại hắn lắc đầu, hướng về Như Giao nói: "Chuyện hôm nay, ta tạm thời nhắm mắt cho qua, việc ngươi đang làm vẫn cứ làm, chỉ đừng ảnh hưởng đến khu vực nhà trọ, hiểu chưa?".
Nói xong cô hướng mắt ra hiệu cho Cẩm Thanh, cả hai bước về phía nhà trọ.
Cẩn Ngôn ánh mắt tối lại, tràn ngập sát khí, nhìn về hai người đằng trước, hắn là nghĩ một con quỷ chân thực, nếu hắn ta gây hại cho mọi người chỉ dễ như trở bàn tay, sâu trong đáy lòng lại có chút phấn khích, giết được quỷ vương, là ước vọng cả đời của hắn, nếu hắn giết được quỷ vương, hắn sẽ đứng trên đỉnh cao của danh vọng, Cẩn gia sẽ vực lại được truyền thống gia tộc.
Hạ Uyển Đồng lại khác biệt, ánh mắt tràn ngập hận thù cùng cay nghiệt nhìn về phía Hoa Y.
Mà Hoa Y lúc này đã ở trong nhà trọ, cô còn hí hửng tự khen chính mình thật độ lượng, khi để nam nữ chủ cùng nhau vượt qua chông gai, tăng tiến tình cảm.
Hoa Y chú ý một chút sự kiện chính, đó là lần này khi cô trở lại nhà trọ, ánh mắt Như Giao nhìn cô rất khác biệt, pha lẫn giữa sự hận thù cùng sợ hãi, hơn nữa cô nhận thức rất rõ ràng, hiện tại cô chỉ là một người bình thường, không có lý do gì cô ta lại nhìn cô bằng ánh mắt ấy cả, suy mọi chuyện ra, nguyên do chỉ có thể ở trên người cục băng bên cạnh thôi.
"Cẩm Thanh, anh có động tay động chân gì với Như Giao không đấy", cô trực tiếp hỏi thẳng hắn.
Trầm Cẩm Thanh suy nghĩ, có chút kì lạ hỏi lại cô: "Như Giao là ai? Ta không biết người này".
"Thì là ác linh lúc nãy, anh làm gì cô ta thế, em thấy cô ta ánh mắt như trực tiếp muốn xiên chết em luôn ấy", Hoa Y giải thích.
Trầm Cẩm Thanh ánh mắt tối lại, tràn ngập sát khí nói: "Nàng ta dám".
Hoa Y nhẹ kéo tay hắn, khiến hắn hạ hỏa, hơi thiếu kiên nhẫn giục hắn: "Rốt cuộc anh làm gì cô ta thế?".
Trầm Cẩm Thanh nhìn cô, suy nghĩ có nên nói cho cô biết không, nhưng thấy ánh mắt cô, hắn lại không thể nói dối, đành phải qua loa một chút: "Đại khái là cô ta từng quấy rầy lăng mộ của ta".
Hoa Y híp mắt, thầm nghĩ thiết lập lần này của hắn thật hố hắn, mặc dù là quỷ vương, nhưng lại là quỷ vương ngây thơ nhất trong lịch sử, nhìn ánh mắt hắn cố lảng tránh cô xem, thật không nhịn được cười.
"Anh nói rõ ràng xem nào, lại muốn giấu em?", giọng nói của cô pha thêm một chút phật lòng.
Hắn liền quýnh lên, khai nhanh chóng: "Là bọn chúng muốn đánh cắp đồ của ta, dù sao đó cũng đều là của Phụ hoàng để lại, há để chúng phạm thượng, cho nên...ta nhỡ tay giết hết chúng thôi, cũng không ngờ, bọn chúng đều hóa thành ác linh".
Từ lời nói của hắn, Hoa Y có thể suy luận ra, có lẽ dân làng mới chính là người đi vào mộ cổ và đánh cắp vàng bạc châu báu sau đó bị Cẩm Thanh giết, nhưng mang một nỗi hận, trở thành ác linh, chứ không phải do du khách quấy rầy, xâm phạm lãnh địa của hắn, giống như những gì Như Giao đã kể, cho nên lời nguyền cũng là do cô ta bịa ra, ngày đó Tu Kiệt, cùng Việt Bân, đều là cô ta hút cạn dương khí, hoặc do dân làng hút cạn dương khí.
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ, có lẽ cuộc chiến của nam chủ ác liệt lắm đây, dù sao cô ta cũng đã từng hút dương khí của người, cho dù không mạnh, thì cũng sẽ khiến cho hắn khá chật vật đấy.
Chợt nghe thấy tiếng hệ thống thông báo [Nhiệm vụ phụ tuyến: Khám phá bí mật lăng mộ cổ, Hoàn thành]
Hoa Y nở nụ cười, cái nhiệm vụ này cũng thực sự hố cha, nếu không có chính chủ nhân lăng mộ, Cẩm Thanh kể lại, không thì cô có sử dụng hết công lực của não bộ, cũng không thể nào nghĩ ra được cái bí mật trâu bò như thế được.