Hoa Y nhàm chán ngồi hấp thụ tinh hạch, hiện tại cô đã là xác sống cấp .
Cũng may nhờ có mấy tay sai đắc lực mà hiện tại cho dù bị nhốt ở đây cô cũng kịp thời thăng cấp, chỉ là...có chút chậm.
Ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, có lẽ trời đang là buổi sáng, nhưng vì cô ở dưới căn hầm, cho nên cũng khó lòng phân biệt được.
Hoa Y thở dài ngao ngán, không biết cô đã ở đây bao lâu rồi, ngày nào cô cũng không ngừng giao tiếp với hắn qua chữ viết, cũng không ít lần đề nghị hắn thả cô ra.
Nhưng tên cứng đầu này, tất cả mọi thứ cô yêu cầu hắn đều đáp ứng, chỉ trừ việc thả cô ra ngoài...
Đây là dạng thiết lập nhân vật của Bạch Ly khó nhằn nhất từ trước đến giờ cô gặp phải.
Nhiều lúc cô thật sự không đoán ra được, hắn đang suy nghĩ cái gì.
Chờ chút...!!! Có gì đó đang đến gần...thứ gì đó...không bình thường!!!
---------------------
Úc Duy mở cửa, như thói quen thường ngày, hắn bước vào phòng tắm, tắm qua một lượt, mới bước xuống tầng hầm.
Nhưng mà hôm nay...!!! Không thấy!!! Không thấy thân ảnh ở giữa song sắt đâu cả?!!
Úc Duy nhanh chóng bước xuống cầu thang, bước tới gần chiếc lồng...!!!
Xích sắt đã cắt đứt... lớp tường bao quanh bị đục thủng một lỗ...người...cũng đã biến mất...
Úc Duy siết chặt nắm tay, không biết từ lúc nào, vô tình móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu theo kẽ tay từ từ chảy xuống thềm gỗ.
Thật lâu sau hắn mới hốt hoảng, đột ngột xoay người, bước lên lầu, thậm chí cả giày cũng quên đi, mở cửa bước ra ngoài.
-----------------
Hạ Triết mệt mỏi, đặt xuống tài liệu, hiện tại công việc của toàn căn cứ đã được ba hắn chuyển giao lại cho hắn, khiến hắn bận rộn đến không có thời gian.
Chợt bóng đen phủ xuống, Hạ Triết giật mình, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trịnh Du Nhiên.
Cô thấy hắn giật mình, liền bước lùi ra sau một chút, nhanh chóng hối lỗi: "A, em xin lỗi, làm anh giật mình rồi!".
Hạ Triết nhìn thấy thân ảnh của cô, lòng mạc danh ổn định hơn rất nhiều, nở nụ cười, ôm cô vào lòng: "Không sao, là tôi quá tập trung, sao lại đến đây?".
Trịnh Du Nhiên nép vào lòng hắn, vu vơ nói: "Tại vì anh không đến tìm em, cho nên em đành phải đến tìm anh thôi".
Hạ Triết khóe miệng càng kéo cao, yêu chiều hôn lên trán người trong lòng: "Là tôi có lỗi với em rồi, mấy ngày nữa công việc ổn định đôi chút, tôi sẽ thường qua thăm em".
Trịnh Du Nhiên lật qua một số tư liệu trên bàn, cô xem cũng chẳng hiểu gì, toàn là những số liệu, khiến cho cô đầu váng mắt hoa.
Trịnh Du Nhiên nhẹ gật đầu, việc công lược Hạ Triết hiện đã thành công, cô bây giờ cũng đã có song hệ dị năng lôi và thủy, vốn biết rằng hắn chỉ là một trong những đối tượng công lược...
Nhưng đôi khi tình cảm khó nói trước, bởi vì ngày đó cô khóc trong vòng tay hắn, có lẽ là sự ấm áp hắn mang lại, mà cô đã từng chút từng chút yêu hắn.
Nếu nói cô không yêu những đối tượng công lược là không đúng, cả Lục Vãn, Trần Khôn, Nhật Khiết, cô đều dành tình cảm cho họ, nhưng Hạ Triết lại có chút khác biệt.
Có lẽ là cô yêu hắn nhiều hơn họ...
Hạ Triết thấy cô như chim nhỏ nép vào người hắn, liền ở nụ cười, đóng lại tài liệu, bế cô lên, bước về phía phòng ngủ.