Hôm nay cô phát hiện ra trong nhà có thêm robot giúp việc mới, nhưng điều khiến cô chú ý là...
Rõ ràng cô là một nhan khống chính hiệu, Bạch Ly không mắc bệnh nặng như cô, nhưng hắn hẳn là biết căn bệnh của cô.
Nhưng con robot này thực sự xấu đến mức khiến cô chú ý, thân mình nó cồng kềnh, giống như một đống sắt vụn, cái đầu lại nhỏ tý, chân tay thì được chắp ghép một cách kì quái, có chút méo mó, thật sự phải nói trông có hơi kinh dị.
Và đặc biệt, không biết vì sao cô lại cảm thấy có gì đó quen thuộc, đôi mắt nó cũng khiến cô cảm thấy rùng mình, kiểu dạng như luôn bị một người nhòm trộm và giám thị.
Có lẽ sức quan sát của Bạch Ly khá tốt, chỉ ngày sau cô liền không thấy con robot đó nữa, nhưng đôi khi nghĩ lại vẫn thấy có chút rợn tóc gáy.
Cuộc sống vẫn cứ bình thản trôi qua, hình thức cô cùng Bạch Ly ở chung khá giống một đôi vợ chồng già, căn bản là cả hai người đều không thích sự đổi mới, hay lãng mạn.
Cho đến một ngày thông báo nhiệm vụ hoàn thành.
Không biết vì sao nó vẫn rất bình thường, giống như suốt cả thế giới vẫn thường không online, và không hề phát hiện ra Bạch Ly.
Hoa Y hỏi hệ thống: "Thời gian rời khỏi thế giới có thể muộn nhất là bao lâu".
Âm thanh máy móc dường như trở nên khác biệt hơn mọi ngày, dần dần trở nên có nhân tính hơn, có thể đoán ra là chất giọng của nam.
[ ngày, chỉ có thể là ngày]
Hoa Y liếc mắt nhìn đến vật thể trôi nổi, dường như hắn lại thăng cấp lên rồi, có chút khác biệt hơn ban đầu.
Thu lại tầm mắt, cô nói: "Vậy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi thế giới này".
chỉ để lại một câu được, xong cũng đã offline.
-----------
Sau khi biết cô sắp phải về hệ thống, Bạch Ly càng ngày càng trở nên dính người hơn, gần như là giống miếng cao da chó, dính trên người cô /.
Còn chưa nói miếng cao này còn thực đặc biệt, ánh mắt hắn lúc nào cũng vô cùng thương tâm, tràn ngập đau đớn cùng thống khổ, giống như cô sắp về thế giới bên kia, mãi mãi không thể gặp lại được.
Hoa Y đành phải hết lòng dỗ dành an ủi hắn, nhưng cũng không làm tâm trạng hắn vơi bớt đi chút nào.
Cho đến ngày cuối cùng, trình độ quấn người của hắn đã lên đến hàng thượng thừa, và tràng cảnh xảy đến là như thế này đây.
"Bạch Ly...em muốn đi vệ sinh", Hoa Y bất lực đập vào cánh tay người đằng sau.
"Để tôi đi cùng em", Bạch Ly ôm cô, cùng đứng lên, hướng về phía phòng vệ sinh, hai người giống như hai cục nam châm, dính chặt lấy nhau.
Hoa Y bi thương nhìn xuống chân mình, nó không chạm đất, căn bản là cô đang được hắn bê vào phòng vệ sinh, mấy ngày nay cái gì nên nói cô cũng đã nói rồi, việc nên làm cũng đã làm đủ, nhưng hắn vẫn là cái tình trạng như thế này.
Hoa Y thở dài não nề, đập vào cánh tay hắn, xoay đầu nhìn người đằng sau: "Thôi em không muốn đi nữa".
Nhận lại là một tiếng ừ, sau đó hắn liền xoay người, tính ôm cô trở lại vị trí ban đầu.
Tình cảnh này khiến Hoa Y vừa tức lại vừa thương, không biết nên làm thế nào, rốt cuộc cô cũng vẫn phải về hệ thống, mặc dù cô biết lý do vì sao hắn thế này.
Về cơ bản cho dù cô có xuyên qua những thế giới khác, cũng sẽ tìm được hắn, nhưng họ lại không phải hắn chân chính, Bạch Ly là Bạch Ly chân chính khi hắn có kí ức.
Đổi một thế giới khác hắn vẫn là Bạch Ly lại cũng là nhân vật của thế giới đó.
Hoa Y nghiêng đầu, đẩy ra đầu hắn đang rúc tại hõm cổ cô: "Bạch Ly, em biết việc này khó khăn với anh, nhưng chúng ta còn gặp lại nhau mà".
Nói đoạn, cô vươn tay, chạm vào khuôn mặt hắn: "Cho nên đừng lo lắng, dù anh là ai, tính cách của anh có chuyển biến như thế nào, em cũng đều sẽ tìm được anh, nhé!".
Bạch Ly nâng tay, cầm lấy tay cô, khẽ hôn, thành kính mà hôn, hôn lên từng ngón tay, từng khớp xương, cho đến mu bàn tay tinh xảo.
Hành động của hắn, ánh mắt hắn khi nhìn cô, khiến Hoa Y run lên nhè nhẹ.
Hoa Y tiến tới chuẩn xác hôn lên môi hắn, tách mở cánh môi, cùng hắn dây dưa, cuốn lấy, cuồng loạn.
Trao nhau nụ hôn sâu sắc, nóng cháy, hai người trên sofa thật lâu mới chấm dứt nụ hôn.
Hoa Y nhịp tim đập có chút nhanh, do bị thiếu mất dưỡng khí, cô thở dốc, trán kề trán hắn, mũi lại chạm mũi, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, như muốn tìm kiếm một sự chắc chắn, một câu trả lời.
"Thế giới sau, chỉ cần anh ở đó, em sẽ đến tìm được anh, cho nên tin tưởng em...có được không?".
Bạch Ly đôi mắt tràn ngập bóng hình cô, khuôn mặt cô kiên định, đôi mắt chân thành, hai má vì nụ hôn mà thêm chút huyết sắc, đôi môi ướt át, còn vương lại hương vị của hắn.
Hoa Y thật lâu không nghe được câu trả lời, cô vẫn tập trung nhìn vào đôi mắt hắn, thấy làn mi hắn rủ xuống, xóa đi những tia cảm xúc phức tạp trong đôi mắt ấy, chỉ còn đọng lại khoảng trống hư vô, bình tĩnh, đạm mạc, trở lại thành một hồ nước sâu thẳm trong vắt như thường ngày.
"Tôi yêu em", Bạch Ly bình lặng ngắm nhìn cô, giọng nói giống như đang trần thuật một sự thật, sự thật mãi mãi không thay đổi.
Hoa Y ngạc nhiên, đôi mắt khẽ cong lên, nở nụ cười thỏa mãn, câu trả lời này của hắn, còn hơn cả mong đợi của cô.
[Thời hạn đã đến, xin kí chủ thoát ly thế giới].
Hoa Y: "Được".