(Nhà Phoenix)
Abraham vừa từ ngoài trở về, liền nhìn thấy người con gái ngồi trên sofa, nghịch người máy giúp việc tại phòng khách, không phải vị hôn thê của hắn sao, Vương nữ Elf.
Hoa Y thấy hắn liếc mắt nhìn cô, cởi ra áo ngoài, đưa cho người máy, ngồi xuống, mới hỏi: "Elf, người đến đây có chuyện?".
Hoa Y nâng mắt nhìn hắn, đánh giá đôi chút, thực chất giới tính gọi là Alpha này cũng có chút khác biệt, so với nam giới, Alpha khi nhìn vào đã tràn ngập hormone nam tính, cùng với thân hình cao lớn, có sức bật, và đặc biệt là tỏa ra sức áp chế vô cùng mạnh mẽ đối với Omega.
Hoa Y thu lại tầm mắt, nghịch đầu xoay độ của người máy, nhẹ nói: "Không có gì, ta chỉ muốn đến thăm hôn phu của mình thôi, có gì không thỏa đáng sao?".
Abraham ánh mắt lúc này mới tập trung nhìn cô, cảm thấy vương nữ này hôm nay có gì đó khác mọi ngày, mọi khi cô gặp hắn không phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ, thì cũng là tư thái thuần phục, sao hắn lại cảm thấy câu nói của cô có chút ngang ngạnh, chống đối? Mặc dù hắn không thực sự thích hôn sự này, nhưng suy cho cùng chỉ cần là Omega đều được, hắn cũng không quá đòi hỏi gì ở cô, căn bản là nếu cô chịu ngoan ngoãn phục tùng hắn là được.
"Nếu vậy, cô cứ tự nhiên, tôi còn có việc phải làm, đi trước", có chút không vui, nói xong Abraham đứng lên, ý định đi khỏi.
Hoa Y lại nhanh chân hơn, chặn đường hắn: "Ấy, Abraham, anh có phải sinh khí rồi không, ta căn bản đến đây là khách, anh là chủ, anh phải nhiệt tình tiếp đãi ta chứ lại, không biết phụ hoàng nhìn thấy cảnh này sẽ đau buồn ra sao".
Abraham cảm thấy toàn bộ lời nói của cô đều khó nghe, dường như đang uy hiếp hắn, tâm trầm xuống, sắc mặt đanh lại: "Elf, tôi còn có công chuyện phải làm, kể cả cô có là vương nữ, bệ hạ cũng sẽ không tham dự vào chuyện quân ngũ đâu".
Hoa Y nhìn bóng dáng hắn khuất dạng, nhàm chán thu hồi tầm mắt, một cuộc nói chuyện sơ qua, cô đại khái đã phác họa được tính cách của hắn: Cứng nhắc, kiêu ngạo, mạnh mẽ, là người hoàn toàn khó bị đả động.
Hoàn toàn ứng với tính cách của một Alpha, áp bức và cường quyền.
Chủ nhân đã rời đi, Hoa Y lại không có ý định trở về sớm, liền dạo xung quanh đánh giá kiến trúc của căn nhà.
Xung quanh đều vắng lặng, chỉ có tiếng người máy di chuyển, không một bóng người tại đây, Hoa Y đã đánh giá thấp tiềm lực của gia tộc Phoenix, cô đi hết hành lang rồi, và hiện tại đang dần bị lạc mất phương hướng.
Hoa Y thở dài, bóp trán, thật không thể ngờ, kiểu cách xây dựng của dinh thự lại hóc búa như vậy, vừa rộng, kết hợp với kiến trúc cổ xưa.
Hiển nhiên Phoenix là một đại gia tộc, từ nhiều đời nay, bí mật của các gia tộc lớn cũng vô số kể, cho nên về an ninh và kiến trúc phải đặc biệt nghiêm ngặt, điển hình là cô rõ ràng đã bị lạc hoàn toàn.
Đang rối loạn mò mẫm đường đi, chợt có một vật nhỏ đâm vào chân cô, Hoa Y cúi xuống, hóa ra là một con rắn nhỏ, toàn thân màu trắng, trông rất đẹp, nhưng nếu chú ý đến đôi mắt, không hề có thần sắc, thì cô liền biết, con rắn này là rắn máy, chỉ không ngờ nó lại được chế tạo tinh tế đến vậy.
Rắn nhỏ thấy cô đã chú ý đến nó, thân bắt đầu trườn đi, Hoa Y thấy nó bò cũng không để tâm, nhưng cách một đoạn nó lại quay đầu nhìn cô, đây chắc hẳn là muốn cô đi theo.
Hoa Y đi theo rắn nhỏ, chẳng bấy lâu đã tìm được đường ra, hóa ra là nó muốn chỉ đường cho cô, Hoa Y nở nụ cười, quan sát xung quanh, muốn tìm kiếm chủ nhân của nó.
Mặc dù là trí tuệ nhân tạo, song việc lập luận tình huống và quan sát nét mặt, vẫn chưa nằm trong tri thức của nó, hẳn là chủ nhân của nó thông qua camera biết được tình hình túng quẫn của cô, ra tay tương trợ.
Nhưng nhìn một lượt vẫn không thấy ai, Hoa Y suy nghĩ một chút, có lẽ là người đó không muốn gặp cô, hắn không muốn gặp thì sẽ không lộ diện.
Hoa Y cười cười, cũng không để tâm, vẫy tay tạm biệt rắn nhỏ, bước ra ngoài.
Rắn nhỏ nhìn thân ảnh cô khuất dạng, liền bò trườn trở về, bò vào trong một căn phòng, quấn lên cánh tay người đàn ông đang ngồi trên ghế.