Xuyên Nhanh: Ta Làm Vai Ác Khóc Lóc Thảm Thiết

chương 14: ta muốn làm hoàng đế (13)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit + Beta: YuanKit.

Xé đúng là muốn xé, nhưng lúc nào xé, xé thế nào, còn phải đợi bàn bạc. (xé ý là vạch bộ mặt thật)

Suy cho cùng, những tin đồn thối nát đó cũng chỉ truyền ở trong phủ Cao Lăng hầu, muốn truyền cho toàn bộ người dân Trường An biết, vẫn chưa đủ sức nóng.

Yến Lang đã có cách, đương nhiên không hoảng hốt, ngầm phân phó người về Thẩm gia truyền tin giúp đỡ chuẩn bị, ngoài mặt lại vẫn bày ra dáng vẻ khốn khổ vì lời đồn đại, mỗi ngày ru rú trong nhà, ít khi lộ diện trước mặt người khác.

Cao Lăng hầu phu nhân thấy cô như thế, trong lòng khá đắc ý, muốn gây khó dễ cho cô. Bà ta thấy Yến Lang đóng cửa im ỉm, lại vẫn mượn danh nghĩa đến thăm, đặc biệt tới xem cô.

"Bên ngoài những gì mấy nô tì nói ta đều nghe được, làm ầm lên như vậy thật không thể tưởng được." Bà ta giả bộ khuyên giải Yến Lang: "Chỉ là lời đồn đại thôi, Tĩnh Thu không cần để ý tới bọn chúng."

Yến Lang cười nhạt: "Ta cũng nghĩ vậy."

Ngươi có thể nghĩ vậy mới là lạ đó.

Cao Lăng hầu phu nhân cười thầm trong lòng. Vương mụ mụ đứng bên cạnh, thấy vậy cười hỏi: "Còn một thời gian nữa là tới sinh nhật của phu nhân, biểu cô nương định lấy lễ vật gì để tặng vậy?"

"Đều là thân thích với nhau, nói tặng lễ vật nghe hơi xa lạ." Yến Lang liếc Cao Lăng hầu phu nhân một cái: "Ta sẽ thẳng thắn mà nói, phu nhân thấy sao?"

Cao Lăng hầu phu nhân ban đầu ngẩn ra, chợt cười, nét mặt mang theo một chút ý tứ răn dạy của trưởng bối: "Tĩnh Thu à, ngươi nói như vậy cũng chỉ giống một tiểu hài tử thích quậy phá. Nhưng chỉ là, cây ngay không sợ chết đứng. Người ngoài nói như vậy nghĩa là ngươi đã làm việc gì đó không tốt, sao ngươi có thể giận cá chém thớt lên ta......"

Yến Lang vẫn còn bình tĩnh, cười cười, liền nghe được tiếng hệ thống trong đầu mình rống: "Mụ điên này! Mau đập cho bà ta một trận! Ngay lập tức! Ngay bây giờ! Không được chậm trễ!!!"

"......" Yến Lang nghe vậy giật giật khóe miệng, không kịp đáp trả, lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã tiến vào, dừng ở trước cửa, bẩm báo gấp.

"Phu nhân, phía trêи có tin, Thẩm đại tướng quân chết trận tại chiến trường, tăm hơi của biểu thiếu gia còn chưa rõ. Bệ hạ truy phong ngài tướng quân làm Trấn Quốc Công, lại gia phong() biểu thiếu gia nhờ bình định song phương, biểu cô nương làm Vinh An quận chúa!"

Gia phong: phong cấp thêm chức tước, ruộng đất trong thời kỳ phong kiến.

Kiếp trước, sau khi cha con Thẩm Bình Hữu chết trận, hoàng đế cũng từng ban ân. Chỉ là Thẩm Bình Hữu đã chết, chức quốc công chẳng có tác dụng gì. Thẩm Dận Chi còn chưa cưới vợ, lại vô tăm biệt tích. Thứ gọi là truy phong tước vị, chẳng qua chỉ nói ra cho dễ nghe thôi, thực chất lại không được tích sự gì.

Còn lại hai người Lâm thị và Thẩm Tĩnh Thu này thật sự đáng thương......

Không nói cũng biết rồi.

Yến Lang thấy vô cùng mỉa mai, Cao Lăng hầu phu nhân lại hơi biến sắc: Nên nhớ rằng, chỉ có nữ nhi của thân vương mới được sắc phong làm quận chúa. Thân phận quận chúa này còn có thể che chở cho vị hôn phu nữ nhi đó.

Tước vị của Cao Lăng hầu đã cho trưởng tử, con thứ một thân trong trắng, đến ngày phân chia gia phả, vầng sáng trêи người cũng sẽ mất đi một tầng. Nếu thật sự có thể làm quận mã, kể ra cũng là một chuyện tốt.

Bà ta hơi lộ ra vài phần hối hận, cảm thấy mối hôn sự này cũng không tệ như mình tưởng tượng. Nếu Hoàng đế hạ chỉ truy phong cha con Thẩm gia, cũng sẽ hậu ban thêm cho Thẩm Tĩnh Thu - một tiểu hài tử mồ côi, không chừng còn kêu tiến cung để xem mặt, chỉ định một hôn sự gì đó. Nghĩ đến đây, trong lòng bà liền bị một tầng âm u che phủ.

Vào cung nhất định không có cửa quay đầu lại, Cao Lăng hầu phu nhân tự nhiên hiểu được đạo lý này, miễn cưỡng ổn định cảm xúc, liền thấy Yến Lang ngồi trêи ghế dựa, sắc mặt thảm đạm, nước mắt ào ạt rơi xuống. Lúc này bà ta mới nhớ, sự tôn vinh này là dùng mạng của cha nàng đổi lấy, chẳng trách bà lại vui mừng chưa kịp đứng dậy.

Lệnh phong xảy ra đột ngột đã quấy rầy kế hoạch của Cao Lăng hầu phu nhân. Bà ta không có tâm trạng ở chỗ này toan tính, an ủi cháu ngoại vài câu liền vội vàng đứng dậy cáo từ.

Bà ta vừa đi, Yến Lang liền ngưng nước mắt. Cô trầm mặc nhìn theo bước chân bà rời đi, thốt ra một tiếng cười lạnh ngắn.

Tin Thẩm Bình Hữu chết truyền đến Kim Lăng, Thẩm gia đương nhiên phải tổ chức tang lễ. Chỉ là thân xác còn chưa được chuyển về, tạm thời nghi lễ không cần phải vội.

Buổi sáng ngày thứ hai, lão quản gia liền mang lễ vật tới cửa đi gặp Cao Lăng hầu phu nhân: "Trong phủ lão có tang lễ, ra cửa không được tốt, sinh nhật của phu nhân e rằng cũng không tiện đến đây."

Lão ra hiệu cho đám tùy tùng phía sau đưa hộp lễ vật trang sức qua, thưa: "Hoàng hậu nương nương từng ban cho phủ hai cuộn gấm Tứ Xuyên, ánh sáng quá bắt mắt, không thể nhìn gần. Phu nhân hãy dùng nó để chế tạo hai bộ váy áo. Phu nhân một bộ, phu nhân thế tử một bộ."

Một tấc gấm Tứ Xuyên một tấc vàng. Cao Lăng hầu phu nhân đương nhiên biết nó rất trân quý, cười sai người nhận lấy, hàn huyên một lúc mới kêu người dẫn lão đi gặp Lục lão thái quân.

"Trong nhà có tang, cô nương lại ở đây cũng quá vô lý." Lão quản gia nói rõ: "Lần này lão nô tới là muốn nghênh tiếp cô nương hồi phủ."

Lục lão thái quân vốn có ý tác hợp cháu ngoại cùng tôn nhi, hiện giờ biết cô được sắc phong quận chúa càng không muốn thả cho cô đi. Hai bên do dự hồi lâu mới nói: "Di thể của Bình Hữu còn chưa được chuyển về, tang lễ cũng tạm thời chưa cử hành. Chẳng qua, mấy ngày đón đi rước về nhiều một chút, sau khi xong liền quay lại nơi này của ta......"

Nói rồi, Lục lão thái quân không kìm được nước mắt: "Cháu ta mệnh khổ, vừa sinh ra đã không có nương, lúc này lại...... Than ôi!"

Dù gì cũng là trưởng bối, lại là bà ngoại ruột, lão quản gia cùng Yến Lang đều ăn ý không nói gì nữa, lặng lẽ liếc nhau, gật đầu đáp ứng việc này.

......

Lâm thị đã sớm chuẩn bị đồ tang, sau khi Yến Lang hồi phủ liền đổi đồ trêи người đầy đủ. Chưa được bao lâu đã có người tới bẩm báo rằng phó tướng bên cạnh Thẩm Bình Hữu - Tần Lệnh đến bái kiến.

Yến Lang vừa thấy ông liền bái trước: "Quân nhân chết trận nơi chiến trường, mong muốn thế nào cũng vậy. Nhưng phụ thân bỏ mình không phải do bại trận, mà là do người gây họa, kính mong Tần tướng quân vì phụ thân đòi lại công đạo. Như vậy, ông ấy ở cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt yên lòng!"

Tần Lệnh nhớ tới thái độ của Hoàng đế ở cung vàng điện ngọc, bất giác trong lòng nguội lạnh, đồng thời cảm thấy châm chọc. Gặp lại hài tử của chủ tướng cúi xuống bái trước mình mà trong lòng ông vừa hổ thẹn vừa đau đớn, bèn duỗi tay đỡ cô dậy, nước mắt nước mũi trào ra: "Ta thật vô dụng, đã làm Đại tướng quân thất vọng rồi!" Nói xong, ông lại kể lại chuyện lúc trước mình luôn thỉnh cầu điều tra rõ việc này, lại bị Hoàng đế cự tuyệt quở mắng.

Lâm thị và lão quản gia lần đầu tiên nghe vậy, trong lòng thất vọng khó nói thành lời: Thẩm Bình Hữu vì bảo vệ đất nước mà chết, đến cuối cùng, ngay cả công đạo cũng không lấy lại được, chẳng phải quá mỉa mai hay sao!

Yến Lang sớm biết kết quả này, thầm cười lạnh, trêи mặt lại là nỗi cô đơn đau thương, sau khi khuyên nhủ Tần Lệnh, lại hỏi về tình trạng biên ải, Tần Lệnh tự nhiên kể từng cái một.

Thẩm Bình Hữu nắm giữ quân vụ nhiều năm, danh vọng rất cao. Sau khi tin ông ấy chết được lan truyền, rất nhiều thân hữu tiến đến phúng viếng, Yến Lang thấy mỗi người, hoặc cùng tới trò chuyện, hoặc an ủi, cho đến tận lúc màn đêm đã tối mịt mới không còn người nào đến. Cô vừa cùng Lâm thị đến phòng bếp, yên lặng dùng cơm chiều.

Sau một khoảng thời gian khá lâu, hệ thống mơ hồ phát hiện ra một chút manh mối, nhưng dấu vết quá ít, lại không bắt được trọng điểm: "Cha con Thẩm Bình Hữu đều chết, Thẩm gia cũng bị sụp đổ hơn phân nửa, chỉ bằng một mình ngươi rất khó mà vùng dậy được."

Yến Lang đáp: "Ta đã biết."

Hệ thống khó hiểu hỏi: "Vậy ngươi định làm thế nào?"

"Thẩm gia vẫn còn một người nam nhân." Yến Lang bình tĩnh nói: "Thẩm Dận Chi cầm quân hãm chân kẻ địch, toàn bộ đội quân của hắn nơi đã bị tiêu diệt, chôn vùi thân xác nơi chín suối. Mà ngoại trừ chúng ta, không ai biết hắn đã chết, Thẩm Tĩnh Thu và Thẩm Dận Chi lại là anh em cùng cha cùng mẹ. Ngươi nói xem, hai người bọn họ lớn lên có giống nhau không?"

Hệ thống lúc đầu sửng sốt, chợt kinh hãi, nói lắp: "Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tên là Thẩm Dận Chi—— Nhưng loại chuyện này từ lâu đã không thích hợp. Ngươi không đến Xương Nguyên, sao lại chạy tới Kim Lăng được? Việc này nói tưởng đơn giản, làm được lại vô cùng khó khăn, ngươi......"

"Ta biết là hết sức khó khăn." Yến Lang nói: "Cho nên, ta cần người Thẩm gia phối hợp."

"Còn nữa." Giọng điệu của cô mang một sự châm biếm nhỏ khó phát hiện: "Ta không trở về Thẩm gia, bảo vệ cho người Thẩm gia và gia tài, sau này lập nghiệp bằng cách nào? Không giúp đám người Thẩm gia và Thẩm Bình Hữu nhìn xem Mộ Dung gia lãnh huyết vô tình thế nào, bọn họ làm sao có thể từ bỏ hy vọng vào cái triều đình này?"

Hệ thống thật sự lĩnh hội được mùi vị tâm loạn như ma: "Ngươi, ngươi không phải muốn tạo phản đấy chứ?"

Yến Lang cười nhạt, trốn tránh không trả lời: "Lúc này mới chỉ là bắt đầu, Mộ Dung Thịnh tên nam chủ này cũng chưa có đăng cơ, chuyện bình định quân địch sảng kɧօáϊ như vậy đương nhiên tồn tại như công trạng của hắn sau khi trở thành Hoàng đế. Chỉ đáng thương cho cha con Thẩm Bình Hữu cùng mười vạn binh sĩ kia da ngựa bọc thây, cuối cùng đổi lại là một hiệp nghị hòa bình, ngươi thấy có mỉa mai không?"

Hệ thống im lặng không đáp.

"Tướng lĩnh lương thiện không sợ chết lấy tùy tiện chiến đấu, binh sĩ không từ bỏ tiết tháo để tìm cách sống sót." Mặt Yến Lang như chìm trong sương lạnh, đôi mắt thanh tú lộ ra sự sắc bén: "Về phần quốc tịch, Thẩm Tĩnh Thu cũng là người Hoa Hạ. Vu gia, cha con Thẩm Bình Hữu phải bỏ mạng dưới tay của kẻ thù. Giết cha giết anh là mối thù không đội trời chung, có lý nào lại không báo thù?"

Hệ thống rất cảm động: "Ngươi tên tiểu cẩu này rốt cuộc muốn làm gì? Mau nói thật cho lão tử!"

"Biên ải gặp nạn, vậy cần chỉnh đốn lại giang sơn, cục diện triều đình thối nát, tạo ra một thế giới mới!" Yến Lang nói: "Đã từng có nơi vương hầu sinh tướng, có khí phách, kẻ đứng đầu phá hư triều đình thì chết, lão tử vì cái gì không thể làm Hoàng đế?!"

Truyện Chữ Hay