Xuyên Nhanh Sổ Tay Công Lược Nam Thần: Hoa Thức Ngược Cẩu​

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ăn cơm xong, Bạch Tô chuẩn bị về phòng học ngủ trưa, lúc đi ngang qua khu vườn hẻo lánh sau trường, cô đụng phải một người toàn thân mặc tây trang sang trọng đắt đỏ, Cố Nam Thành hình như vừa kết thúc cuộc họp đã vội vàng tới đây.

"Bạch tiểu thư, tôi chờ cô đã lâu." Cố Nam Thành nhìn Bạch Tô, giống như nhìn bạn tốt, cao hứng câu môi đi lấy hộp cơm.

"Anh sao lại ở đây?" Bạch Tô nhíu mày nghi hoặc, Cố Nam Thành đã đồng ý sẽ không cho người theo dõi cô mà?

Nhận ra suy nghĩ trong đầu Bạch Tô, Cố Nam Thành giải thích, "Tôi không có phái người theo dõi cô, lần này đến Ngạn Xuyên tìm cô, là muốn cùng cô ăn cơm."

"Tôi vừa mới ăn rồi." Bạch Tô mở miệng nói, ý tứ muốn nói cô đã ăn rồi, không thể cùng hắn ăn cơm.

Nhưng đối phương bày ra sắc mặt thanh lãnh, giọng nói như không có việc gì, "Vừa lúc, tôi cũng không chuẩn bị phần ăn của cô."

Bạch Tô lập tức bị nghẹn họng, trong lòng rít gào, vậy anh tìm tôi ăn cơm làm gì? Muốn tôi nhìn anh ăn đến tức chết sao?

"Vậy tôi đi đây!" Bạch Tô giọng nói trầm trầm, chuẩn bị cất bước rời đi.

Cố Nam Thành nheo mắt, con ngươi tràn đầy ánh sáng tinh nhuệ, thanh âm của hắn so với Bạch Tô còn trầm hơn lại lạnh hơn, "Cô xác định không muốn cùng tôi ăn cơm?"

Bạch Tô nhìn thấy ánh mắt Cố Nam Thành lóe lên thị huyết tinh quang, bầu không khí xung quanh cũng trầm xuống theo lời nói của hắn, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến cảnh Cố Nam Thành nhìn thi thể cô, tười cười khủng bố giống u linh.

Hắn há miệng thở dốc, thanh âm lạnh nhạt truyền tới, "Không cùng tôi ăn cơm, tôi sẽ ăn cô!"

Tưởng tượng đến hình ảnh ghê rợn đó, Bạch Tô nhịn không được rùng mình một cái, hắn mắc bệnh kiều a, cô lúc này căn cơ chưa vững, không thể trêu vào hắn, không thể trêu vào hắn, không thể trêu vào hắn..

Vì thế, Bạch Tô đồng ý Cố Nam Thành ngồi ở ghế dài chờ hắn ăn cơm, lẳng lặng nhìn hắn mở cơm hộp ra, sau đó là mùi hương thơm phức bay đến.

Cả hộp cơm có ba ngăn là hải sản, đây là xuất ăn cho một người sao? Bạch Tô đôi mắt cưỡng chế nhìn sang chỗ khác, miệng nhỏ thòm thèm nhấp nhẹ.

"Ân, hương vị không tồi.." Bên cạnh Cố Nam Thành ăn xong một miếng thịt cua bự, không khỏi tán thưởng.

Đương nhiên là mùi vị không tồi! Bạch Tô chỉ ngửi mùi hương đã không nhịn được nuốt nước miếng, cô lúc còn sống, đồ ăn cô yêu thích nhất chính là hải sản. Giờ phút này, đồ ăn ngay trước mắt, chỉ nhìn không thể ăn, vì lòng tự trọng cô phải nhịn đau làm lơ khóc thầm trong lòng.

Bình thường đi ăn hải sản đều là ăn một mìn hoặc với bạn bè, vì bộ dạng cô ăn hải sản rất xấu đó!

Nghĩ đến đây, Bạch Tô tò mò bộ dạng Cố Nam Thành khi ăn sẽ như thế nào.

Hơi hơi quay đầu, Bạch Tô thấy Cố Nam Thành tay cầm đôi đũa, động tác vừa ưu nhã văn minh mà không mất vẻ cao quý sang trọng nhàn nhã ăn từng miếng.

Đầu tóc đen như mực không chút cẩu thả, đôi mắt mị hoặc mà nghiêm túc nhìn chằm chằm hộp cơm, cái mũi cao thẳng cùng môi mỏng hơi nhếch, hoàn toàn là loại người điển hình được lão thiên gia thiên vị, Bạch Tô không những không tìm thấy trên người hắn một chút khuyết điểm nào, lại cảm thấy nhất cử nhất động của hắn đến đẹp đến kinh tâm động phách, tuấn mỹ vô trù.

Bạch Tô chỉ có thể cảm thán, người với người sao lại khác nhau như vậy chứ!

Bạch Tô đột nhiên nhớ tới khi cô còn là lính đánh thuê, lấy thân phận nữ sinh cao trung che dấu, khi đó mỗi ngày chuyện mà cô chờ mong nhất là đến nhà ăn, bởi vì như vậy cô có thể lén nhìn Lục Lê ở xa xa.

Cô còn nhớ rõ, có một lần cô lấy hết can đảm, liếc mắt một cái nhìn lén Lục Lê ăn cơm, lúc ấy chỉ cảm thấy trên thế giới sao có thể có người ăn cơm cũng đẹp đến vậy?

Không chỉ có ăn cơm đẹp, ngay cả đi đường cũng đẹp, nói chuyện cũng đẹp.. Làm cái gì cũng đẹp, không hổ là nam nhân mà cô thích nhất.

Cố Nam Thành trong lúc vô tình ngẩng đầu, bắt gặp bộ dạng Bạch Tô nhìn hắn cười ôn nhu, dịu dàng.

Truyện Chữ Hay