Trang Hoàn tỉnh lại sau giấc ngủ chỉ thấy đầu óc trống rỗng, đầu đau như sắp nứt, y nhíu mày giơ tay lên xoa mũi, nhớ lại đêm qua liên hoan uống quá nhiều rượu.
Khoan đã, đêm qua......
Mấy hình ảnh khác lần lượt tràn vào đầu, sắc mặt Trang Hoàn ngưng trọng, một giây sau ngồi bật dậy.
Y nhớ đêm qua mình phát điên ở phòng khách, bây giờ lại ngủ trong phòng, vậy...... ai đã đưa y vào?
Y lập tức xoay người xuống giường định ra ngoài, nhưng khi ngón tay chạm vào chốt cửa thì lại chần chừ, giống như đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi nào đó, chậm chạp rút tay về. Đứng ngẩn một lát, Trang Hoàn đi vào toilet trong phòng ngủ, vừa tắm vừa tỉnh táo suy nghĩ xem lát nữa phải cứu vãn hành vi đêm qua thế nào.
Tắm xong y lại vốc nước lạnh rửa mặt. Trong gương phản chiếu khuôn mặt tuấn tú chững chạc nhưng thần sắc lại hơi kém, còn lộ rõ vẻ hối hận hiếm thấy. Y hít sâu một hơi, xoa xoa mặt rồi đẩy cửa ra ngoài.
Đồng hồ trong phòng khách chỉ sáu giờ rưỡi, Trang Hoàn thấy Đường Cửu đang nằm co ro trên ghế salon, trong ngực ôm gối chẳng biết đang nghĩ gì.
Điệu bộ này...... chắc không phải là tức giận cả đêm không ngủ chứ?
Trong lòng Trang Hoàn càng khó chịu hơn, y nhẹ nhàng đi tới gọi tên đối phương: "Điền Hân."
Đường Cửu lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn y chằm chằm.
"Thật xin lỗi, đêm qua tôi......"
"Anh có thể hôn lại tôi được không?"
Hai người mở miệng cùng lúc, Trang Hoàn nghẹn họng, nhất thời mờ mịt: "...... Sao cơ?"
Hôm qua Đường Cửu kích động cả đêm ngủ không ngon, mới sáng sớm đã tỉnh, còn hoài nghi chuyện xảy ra đêm qua là do mình nằm mơ, chờ mãi mới thấy Trang Hoàn dậy, lập tức nóng lòng muốn xác nhận lại.
Ánh mắt sáng long lanh của hắn nhìn chằm chằm Trang Hoàn, trên mặt tràn đầy háo hức: "Có thể hôn lại tôi một lần được không?"
Hai mươi phút sau khi rời giường, Trang Hoàn đã phỏng đoán vô số kiểu phản ứng của Đường Cửu, chỉ là không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, nam nhân xưa nay luôn bình tĩnh nhất thời lại luống cuống tay chân, đầu óc đột ngột trống rỗng, thậm chí còn nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.
Thấy Trang Hoàn đứng sững tại chỗ, Đường Cửu mới nhận ra thái độ của mình có lẽ đã hù dọa người ta, vội vàng kiềm chế nói: "À ừm, anh không muốn hôn cũng không sao...... Ưʍ......"
Trang Hoàn quỳ một chân lên ghế salon rồi cúi xuống đè hắn vào thành ghế hôn đắm đuối.
Dù có nằm mơ thì việc này cũng tuyệt đối không thể do dự.
Hôn trước rồi tính sau. So với sự tuyệt vọng điên cuồng đêm qua, Trang Hoàn lúc tỉnh táo ôn nhu hơn nhiều, giống như đối đãi một món đồ sứ quý hiếm, cẩn thận ôm hắn trong tay, trân trọng hôn từ môi đến răng rồi đến đầu lưỡi, cố gắng cho hắn trải nghiệm và cảm nhận thoải mái nhất.
Đường Cửu từ từ nhắm mắt lại, hạnh phúc đến nỗi muốn bay lên mây.
A a a quả nhiên không phải là ảo giác của hắn!
Trang Hoàn lại liếm răng nanh của hắn!
Lại mút đầu lưỡi hắn!
Lại mút môi trên của hắn!
A a a a a!
Đường Cửu gần như nín thở cảm nhận nụ hôn của Trang Hoàn, khuôn mặt đỏ bừng vì ngạt, cũng may Trang Hoàn kịp thời phát giác buông hắn ra rồi quan sát vẻ mặt hắn thật kỹ: "Vẫn ổn chứ?"
Ổn! Cực kỳ ổn! Vẫn có thể đại chiến thêm ba trăm hiệp nữa!!
Nhưng hắn sợ hù Trang Hoàn chạy mất nên chỉ có thể giả vờ đỏ mặt gật đầu. Trang Hoàn đắn đo một lát rồi hỏi: "Sao lại...... bảo anh hôn em?"
Đường Cửu chớp mắt: "Ừm, xin lỗi nha, đêm qua lúc đầu từ chối anh nhưng sau đó...... rất thích anh hôn, vì vậy...... tự dưng có cảm giác với anh rồi......"
Hắn cố bịa đại một lý do sứt sẹo để che giấu chân tướng không thể nói ra, Trang Hoàn nghe xong thì ánh mắt đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc, dường như đã hiểu ra gì đó nên quay mặt đi cười khẽ. Đường Cửu không hiểu thâm ý trong nụ cười kia, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm góc nghiêng của y.
Quá đẹp trai, không hổ là người hắn thích a a a!
"Vậy anh hỏi lại lần nữa." Trang Hoàn quay mặt lại, ý cười trong mắt vẫn chưa tan đi, hệt như dải Ngân Hà lấp lánh khiến người ta mê mẩn, "Anh thích em, em có đồng ý làm bạn trai anh không?"
Đường Cửu: "Đồng ý!"
Hắn quả quyết thốt ra hai chữ, còn định nhiệt tình thổ lộ bao lời muốn nói nhưng Trang Hoàn không cho hắn cơ hội này.
Y lại hôn hắn.
Trong lòng Đường Cửu hết sức ngọt ngào, chủ động ôm cổ Trang Hoàn, Trang Hoàn cũng không phụ thịnh tình của hắn, đè hắn vào thành ghế salon rồi đặt tay bên cạnh eo hắn, từ từ nhắm mắt hôn sâu hơn. Đường Cửu cố gắng ngửa đầu nghênh đón, thỉnh thoảng phát ra tiếng nuốt nghẹn ngào đáng yêu như thú con càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh nam nhân, y dùng sức mút mạnh môi hắn thành màu đỏ rực sáng lấp lánh.
Nụ hôn kết thúc, hai người đều không nói gì, Trang Hoàn cứ thế ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn.
Từ góc độ của Đường Cửu có thể nhìn thấy đồng hồ treo trên tường phòng khách, giật mình kêu lên: "Anh phải đi làm rồi!"
"Không muốn đi." Người cuồng công việc như Trang Hoàn thế mà nảy ra ý định bãi công, y lười biếng nằm đè lên người Đường Cửu, dán môi vào tai hắn thì thầm, "Lỡ anh đi xong em lại chạy mất thì sao?"
"Em...... em đâu có!" Hơi thở ấm áp của y phả vào tai ngứa ngáy, vành tai Đường Cửu lập tức đỏ lên.
Trang Hoàn nói có sách mách có chứng: "Vali em đều xếp xong rồi kìa."
"Giờ em lấy ra ngay đây!" Đường Cửu thấy đã muộn, sợ Trang Hoàn bị khiển trách nên cố kìm nén ý muốn giữ y ở nhà, thúc giục y đi làm. Trang Hoàn nhìn hắn lấy hết đồ trong vali trả về chỗ cũ mới chịu thay đồ đi làm, trước khi ra cửa còn hôn chụt một cái lên má Đường Cửu rồi nói khẽ: "Chờ anh về nhé."
Đường Cửu bụm mặt hạnh phúc đến sắp ngất.
A! Đây chính là tình yêu cuồng nhiệt trong truyền thuyết đó sao!!
Ở thế giới trước mặc dù hắn và Yến Ngọc Sâm yêu đương cũng rất ngọt ngào nhưng vì bị hoàn cảnh và thân phận hạn chế nên số lần gặp nhau không nhiều, có nhớ nhung cách mấy cũng phải cố gắng chịu đựng.
Nhưng bây giờ thì khác! Lúc nào hắn cũng có thể gặp đối phương cả!
Nghĩ đến đây Đường Cửu lập tức có động lực, lấy lại tinh thần phấn chấn đi làm, buổi tối tan ca không về nhà mà đến bệnh viện của Trang Hoàn.
Trong khu nội trú, Trang Hoàn và Lương Đường vừa thăm bệnh xong, đang chuẩn bị ra về.
"Ê, từ sáng tôi đã muốn hỏi rồi, hôm nay cậu gặp chuyện gì vui thế?" Lương Đường quàng cổ Trang Hoàn hóng hớt, "Đêm qua liên hoan nhìn bộ dạng cậu cứ như cha mẹ chết, hồn vía đều bay mất! Hôm nay không chỉ tụ hồn lại mà còn tỏa ra hào quang như sắp phi thăng thành tiên lên cõi cực lạc vậy! Rốt cuộc là chuyện gì? Mau kể huynh đệ nghe xem nào."
"Cậu nói nhiều quá." Trang Hoàn ghét bỏ gạt tay hắn xuống rồi nhếch môi cười, "Tôi theo đuổi được người ta rồi."
"Biết ngay mà!" Lương Đường kích động vỗ đùi, còn mừng hơn khi mình thoát kiếp FA nữa, "Nhưng đêm qua cậu ủ rũ như vậy mà hôm nay đã thành công rồi sao? Tôi nói này...... chắc không phải là, hehehe, say rượu làm loạn đấy chứ?"
"Không có." Trang Hoàn nói, "Nhưng đúng là có làm loạn một chút."
Lương Đường nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng vô cảm của Trang Hoàn, thực sự không tưởng tượng ra được người này làm loạn sẽ có bộ dạng gì. Nhưng tóm lại là chuyện tốt, Lương Đường vui vẻ vỗ vai y, đang định nói tiếp thì ánh mắt vô tình quét qua một người, lập tức hớn hở nói: "Ê! Nhìn xem ai kìa?"
Trang Hoàn ngước mắt nhìn theo, trên mặt thoáng qua một tia bất ngờ, sau đó lập tức hiện ra ý cười, nhanh chân đi sang bên kia.
Lương Đường trợn mắt há hốc mồm như vừa thấy cây khô ngàn năm bỗng nhiên nở hoa, bị sự ôn nhu chưa từng thấy của Trang Hoàn làm cho kinh hãi!
Má ơi! Đây chính là ma lực của tình yêu đó ư!
"Sao em lại tới đây?"
Đường Cửu cười ngọt ngào: "Muốn gặp anh sớm một chút đó mà."
Trang Hoàn hít một hơi, đột nhiên cảm thấy chịu không nổi, nếu đây không phải chỗ công cộng thì y đã nhào tới hôn hắn bất chấp rồi.
Lương Đường cũng bị tiếng cười kia làm tan chảy, nghĩ thầm không hổ là chàng trai chiếm được núi băng ngàn năm, độ ngọt cũng hơn người nữa!
Hắn đi tới vồn vã chào hỏi: "Này, còn nhớ tôi không?"
"Đương nhiên là nhớ rồi," Đường Cửu cười nói, hắn có ấn tượng rất sâu sắc với vị bác sĩ chê Trang Hoàn nấu cơm khó ăn này, "Bác sĩ Lương nhìn phấn chấn quá, xem ra cưới vợ xong hạnh phúc lắm nhỉ."
"Ha ha ha nói gì thế! Bạn gái tôi còn không có thì lấy đâu ra vợ mà cưới chứ!" Lương Đường cười ngây ngô, sau đó cảm thấy có chỗ nào sai sai, vừa đụng trúng ánh mắt "hiền lành" của Trang Hoàn thì toàn thân chợt lạnh buốt.
...... Hình như hắn đã nhớ ra gì đó.
"A, vậy.... vợ tôi đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tôi đi trước nhé!" Bác sĩ Lương vội vã lấp liếm rồi hấp tấp thoát khỏi hiện trường.
Đường Cửu ngờ vực: "Hả? Rốt cuộc anh ấy có vợ không vậy?"
Trang Hoàn thản nhiên nói: "Ai biết đâu."
Đường Cửu nhìn y một hồi mới chợt vỡ lẽ: "Các anh diễn kịch đúng không? Lúc đó anh cố ý dụ dỗ em thuê nhà anh chứ gì?"
Thấy sự tình bại lộ, Trang Hoàn thở dài chủ động nắm chặt tay hắn, vẻ mặt hơi thấp thỏm: "Ừ. Xin lỗi vì lúc ấy đã lừa em, đừng giận anh được không?"
Đường Cửu sao có thể tức giận cơ chứ.
Hắn nhớ lúc vừa xuyên qua chỉ gặp Trang Hoàn một lần đã thuê nhà y. Thì ra lúc đó Trang Hoàn đã có âm mưu tiếp cận hắn rồi......
Có phải như vậy nghĩa là người "xuyên qua" trong thân thể Trang Hoàn cũng nhận ra hắn không?
Có phải đối phương cũng từ thế giới trước truy tìm hắn nên mới đến đây không?
Đường Cửu tự đút cho mình một viên kẹo to, vui vẻ đến nỗi không kềm chế được nhưng lại không thể hỏi Trang Hoàn, chỉ có thể nắm tay Trang Hoàn, thấy chung quanh không ai để ý liền kéo tay Trang Hoàn lên hôn một cái.
Trang Hoàn càng nắm chặt tay hắn hơn, hai người tung tăng về nhà.
Bản tính quấn người của Đường Cửu lần này hoàn toàn lộ ra. Lúc Trang Hoàn nấu cơm hắn lăng xăng bên cạnh đòi giúp, kết quả chỉ thêm vướng víu chứ chẳng giúp được gì. Lúc ăn cơm thì mải miết gắp thức ăn cho Trang Hoàn, kết quả làm người ta ăn no cành bụng. Cơm nước xong xuôi hai người cùng xem tivi, Đường Cửu nằm trên ghế salon ôm cánh tay Trang Hoàn, chợt thấy mình đúng là hơi quấn người nên dè dặt hỏi: "Anh có chê em phiền không vậy?"
Trang Hoàn xoa đầu hắn, chân thành nói: "Không đâu."
Anh chỉ hận em không thể quấn anh cả đời thôi.
Thế là Đường Cửu yên tâm, tiếp tục vui vẻ đeo dính Trang Hoàn. Đến giờ ngủ Đường Cửu mới lưu luyến không rời buông Trang Hoàn ra để đi rửa mặt, trong lòng nghĩ thầm xem làm sao leo lên giường Trang Hoàn.
Haizzz, lỡ chủ động quá đối phương hiểu lầm hắn lẳng lơ thì sao?
Hắn không muốn làm chuyện xấu mà chỉ đơn giản muốn ngủ chung với đối phương mà thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, Đường Cửu thay áo ngủ rồi ôm gối mở cửa phòng ngủ của Trang Hoàn.
Trang Hoàn đang dựa đầu giường đọc sách, thấy hắn vào liền ngồi dậy hỏi: "Sao thế?"
"Em vừa xem phim kinh dị," Đường Cửu cố gắng làm ra vẻ tội nghiệp, "Em sợ lắm, đêm nay ngủ chung với anh được không?"
Trong mắt Trang Hoàn hiện lên ý cười, Đường Cửu chợt cảm thấy như mình bị nhìn thấu, nhưng Trang Hoàn nhanh chóng vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh. Đường Cửu lập tức vui vẻ chạy tới nhảy phóc lên giường thả gối xuống.
Hắn mặc áo ngủ in hình vịt vàng, lộ ra cánh tay và bắp chân trắng trắng mềm mềm, lúc quỳ trên giường thả gối cái mông nhếch cao, hai gót chân cũng hếch lên sau lưng. Trang Hoàn nhìn hắn một hồi, đột nhiên giơ tay bóp mông hắn một cái.
Đường Cửu quay phắt lại che mông, hai mắt mở to: "Anh, anh bóp em làm gì?"
Người nào đó quang minh chính đại giở trò lưu manh còn chẳng hề nao núng: "Ồ, không bóp được à?"
Đường Cửu nuốt nước bọt, mặt hơi đỏ lên, lí nhí nói: "Bóp... bóp được chứ." Nói xong còn chủ động cọ tới bên cạnh Trang Hoàn.
Bạn trai ngọt như vậy ai chịu nổi, Trang Hoàn kéo hắn ôm vào ngực rồi nhéo hai cái không nhẹ không nặng lên mông hắn.
Đường Cửu thẹn thùng nhưng không nói gì, chớp chớp lông mi để mặc y muốn làm gì thì làm, ngoan cực kỳ.
Trang Hoàn kề tai hắn, trong giọng nói thấp thoáng ý cười: "Vậy có hôn được không?"
"...... Được."
Thế là hắn bị đè ra giường hôn đến khi thở hồng hộc, toàn thân mềm nhũn, đôi mắt ngập nước đầy yêu thương nhìn nam nhân trên người. Trang Hoàn làm sao chịu được ánh mắt này của hắn, khàn giọng hỏi: "Có làm chuyện khác được không?"
Đường Cửu lặng lẽ nắm chặt ga giường.
Có phải hơi nhanh rồi không......
Nhưng nghĩ lại thì có gì nhanh đâu, dù sao ở thế giới trước hắn và đối phương đã từng làm rồi, không cần sợ!
Thế là hắn mạnh miệng nói: "Được luôn!"
Trang Hoàn bị hắn chọc cười, đáy mắt tràn ngập dịu dàng: "Đùa thôi. Chưa chuẩn bị trước sẽ làm em bị thương."
"Nhưng...... có thể dùng cách khác không?"
Một tiếng sau, Đường Cửu núp trong chăn xấu hổ không dám ló mặt ra.
Bẹn đùi còn đau rát như bị trầy da, vừa động liền đau nhức. Hắn rầu rĩ cằn nhằn: "Em nhìn lầm anh rồi. Em cứ tưởng anh đứng đắn lắm chứ!"
Nói năng thì dịu dàng mà lại làm chuyện cầm thú như vậy, huhu......
"Anh vốn đứng đắn thật mà." Trang Hoàn ôm eo hắn, cắn nhẹ một cái lên vành tai ửng đỏ rồi nghiêm túc nói, "Chỉ là không đứng đắn nổi với em thôi."