[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

chương 30: cục cưng bé nhỏ của hắn (7)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi xuống núi đoàn người liền tản ra, Triệu Gia Hạo cũng không đến dây dưa với Đường Cửu nữa, có lẽ vì bị đả kích hơi nặng nên sầm mặt bỏ đi không nói một lời.

Triệu đại thiếu ngoại hình nổi trội, trong nhà càng không thiếu tiền, chỉ cần vẫy tay một cái thì cả đám nam nữ liền nhiệt tình xúm tới vây quanh hắn, tung hoành tình trường lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người không nể mặt hắn. Thiếu gia Triệu Gia Hạo nổi nóng lên, hạ quyết tâm không theo đuổi nữa.

Chẳng phải chỉ là một Điền Hân thôi sao? Loại như cậu muốn bao nhiêu mà chẳng có, hắn cần gì phải đeo bám người này?

Sau khi lái xe về, ban đêm Triệu Gia Hạo liền tới quán bar, rất nhanh tìm được mục tiêu mới.

Đó là nhân viên phục vụ ở quầy rượu, mặc đồng phục màu đen, dáng dấp mảnh mai thanh tú, khuôn mặt cũng ngây thơ, nhất là đôi mắt to tròn xinh đẹp rất hợp khẩu vị Triệu Gia Hạo, còn có vẻ đơn thuần không rành sự đời. Mặc dù đây chỉ là vẻ ngoài nhưng Triệu Gia Hạo cũng lười tìm người thích hợp hơn.

Hắn đang nóng lòng phát tiết nỗi ấm ức và lửa giận trong lòng.

Hắn chở cậu chàng kia về nhà mình, không nhịn được kéo người lên giường ngay. Nhưng cảm giác tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, tên nhóc này nhìn thì ngây thơ nhưng kêu quá lẳng lơ, Triệu Gia Hạo khó chịu cau mày nói: "Đừng có kêu lớn như vậy."

Cậu chàng nghe lời ngậm miệng, Triệu Gia Hạo vẫn thấy không ổn, thế là bảo cậu ta khóc.

Cậu chàng: "......" Trên giường sao lại lắm chuyện thế?

Nhưng không thể không nghe lời kim chủ, cậu ta bắt đầu khóc thút tha thút thít nghe rất giả trân, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Triệu Gia Hạo lập tức mất hứng, làm qua loa một lần rồi đi ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại cậu chàng dựa vào ngực hắn, thấy hắn thức dậy thì chủ động chồm sang hôn hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve như muốn dụ hắn vận động buổi sáng. Triệu Gia Hạo lại không có tâm tư kia, đẩy phắt tay cậu ta ra, thẫn thờ nhìn trần nhà một lát rồi hỏi: "Cậu biết nấu ăn không?"

Cậu chàng sững sờ đáp: "Không biết. Triệu ca đói rồi à? Em có thể xuống lầu mua bữa sáng cho anh......"

"Không cần." Triệu Gia Hạo nhíu mày nói, "Cậu dọn nhà cho tôi đi."

Vẻ mặt cậu chàng hết sức kỳ quái, đây là lần đầu tiên cậu ta đụng phải ông chủ làm xong việc còn sai mình nấu cơm quét nhà. Hóa ra bạn giường còn phải kiêm thêm chức bảo mẫu nữa, mẹ nó ông chủ này cũng quá keo kiệt rồi......

Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn làm theo, nhà này có vẻ mấy ngày rồi chưa quét dọn, trên sàn phủ một lớp bụi mỏng, quần áo cà vạt vương vãi trên ghế salon. Cậu chàng nhếch miệng chê bai rồi quét nhà qua loa, sau đó nhét quần áo vào máy giặt.

"Ông chủ thấy được chưa?"

Triệu Gia Hạo nhìn lướt qua, không nói gì mà chỉ rút một xấp tiền trong ví đưa cho cậu ta rồi đuổi đi.

Mỗi lần Điền Hân quét nhà đều quét ít nhất ba lần, giặt đồ cho hắn cũng rất ít khi dùng máy giặt vì cậu nói giặt tay sẽ sạch hơn. Nhiều lúc Triệu Gia Hạo bảo cậu đừng làm mấy việc cực nhọc này, nhưng Điền Hân lại cười nói như vậy mới có dáng vẻ gia đình.

Triệu Gia Hạo nhìn căn hộ trống rỗng, rốt cuộc nhận ra một điều.

Rất nhiều người tham tiền của hắn, nhưng người thật lòng đối đãi với hắn chỉ có mỗi Điền Hân mà thôi.

Người giống Điền Hân rất nhiều nhưng có thể cho hắn cảm giác gia đình cũng chỉ có mình Điền Hân.

Nhưng giờ hắn đã đánh mất cậu rồi.

——

【 Oa! Điểm hối hận của Triệu cặn bã đột nhiên tăng lên rồi!】 kinh ngạc báo tin vui. Trước lúc này điểm hối hận của Triệu Gia Hạo vẫn cứ đứng im một chỗ, còn tưởng lần này ký chủ dùng sai phương pháp, không ngờ đột nhiên lại tăng cao như vậy.

【 Rốt cuộc thằng ngu kia đã bắt đầu giác ngộ rồi.】 Đường Cửu cũng chẳng mấy kinh ngạc vì điều này đều nằm trong dự đoán của hắn, hơn nữa bây giờ hắn thực sự không có tâm trạng để quan tâm Triệu Gia Hạo.

"Sao lại ngứa thế chứ!!" Đường Cửu gãi lưng mình, khó chịu muốn phát điên. Tối qua từ núi về nhà còn chưa thấy gì, kết quả ngủ một giấc dậy đột nhiên cảm thấy sau lưng và mông đùi cực kỳ ngứa, hắn chạy vào phòng vệ sinh soi gương mới phát hiện trên người nổi chấm đỏ chi chít như bị dị ứng. Vì vội vã đi làm nên Đường Cửu tạm thời bỏ qua, mãi đến chiều tan học mới chạy tới bệnh viện khám, thì ra hắn bị dị ứng với một số cây cỏ trên núi chứ không có vấn đề gì lớn, thoa thuốc đúng hạn là được.

Đường Cửu cầm hai tuýp thuốc về nhà soi gương thoa lên, nhưng sau lưng với không tới, Đường Cửu đang vặn mình ra sức với tay ra sau thì Trang Hoàn về.

"Anh tan ca rồi à!" Đường Cửu lập tức cầu cứu, "Mau tới giúp tôi với!"

Trang Hoàn cởi giày bước nhanh tới, vừa thấy sau lưng hắn nổi chấm đỏ thì liền biến sắc: "Bị sao thế? Dị ứng à?"

"Ừ, lúc leo núi bị dị ứng lá cây, ngứa chết luôn." Đường Cửu cau mày uốn qua uốn lại, "Tôi với không tới, anh bôi dùm nhé."

Trang Hoàn cầm tuýp thuốc đọc thành phần rồi bảo Đường Cửu nằm sấp xuống ghế salon, vén áo hắn lên bôi thuốc kỹ càng: "Còn chỗ nào nữa không?"

"Trên mông cũng có." Đường Cửu ngượng ngùng nhổm dậy, "Để tôi tự bôi."

Trang Hoàn đẩy hắn nằm xuống lại: "Tiện tay mà."

Đường Cửu nghĩ cũng đúng, bác sĩ Trang là đại soái ca cao lãnh như vậy còn có thể sàm sỡ hắn sao, thế là ngoan ngoãn nằm im.

Trang Hoàn kéo qυầи ɭóŧ của hắn xuống, mông Đường Cửu liền lộ ra.

Trắng trắng mềm mềm, còn hơi vểnh lên.

Trang Hoàn nhìn thoáng qua, quệt thuốc lên tay rồi nhẹ nhàng bôi vào mấy chấm đỏ kia.

"Còn gì nữa không?"

Còn thì còn nhưng Đường Cửu thực sự rất ngại nhờ Trang Hoàn bôi cho hắn, thế là vội nói: "Không có không có."

Trang Hoàn nhíu mày kéo phắt quần hắn xuống, quả nhiên thấy bẹn đùi còn có một mảng chấm đỏ lớn. Đường Cửu đỏ mặt định nói không cần, nhưng Trang Hoàn đã chạm tay vào.

Thuốc mỡ lạnh còn ngón tay Trang Hoàn lại nóng, nhẹ nhàng xoa trên da đùi non mềm mang đến cảm giác ngứa ngáy tê dại lạ lẫm. Đường Cửu kìm lòng không được run lên, vô thức kẹp chặt chân: "Tôi, để tôi......"

"Cậu không thấy được đâu." Trang Hoàn nói khẽ sau lưng hắn, "Ngoan, mở rộng chân ra một chút."

Thanh âm của y trầm thấp giàu từ tính, câu này rất dễ khiến người ta hiểu lầm nhưng khi thốt ra từ miệng y lại mơ hồ mang theo sự gợi cảm đầy mê hoặc. Vành tai Đường Cửu lặng lẽ đỏ lên, biết có giằng co nữa chỉ càng xấu hổ hơn nên đành nghe lời mở chân ra, vùi mặt vào ghế salon để Trang Hoàn bôi thuốc cho hắn.

——

Triệu Gia Hạo lại rủ Tưởng Minh đi uống rượu.

Tưởng Minh nhìn vẻ mặt ủ dột chán nản của hắn, chỉ lo nốc rượu hết ly này tới ly khác, thở dài nói: "Thật không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay. Huynh đệ, sớm biết thế này sao lúc trước còn như vậy? Tớ đã sớm khuyên cậu kiềm chế lại sống cho tử tế mà cậu không nghe, báo ứng tới rồi đó thấy chưa."

Triệu Gia Hạo cũng chẳng quan tâm hắn đá xéo, lẩm bẩm nói: "Giờ tôi mới biết cậu ấy rất tốt...... Nhưng đã muộn rồi."

"Đừng bi quan thế," Tưởng Minh hỏi, "Cậu quyết định bỏ cuộc rồi à?"

"Giờ tớ chẳng biết phải làm sao nữa. Điền Hân block tớ, gọi điện hay gửi tin nhắn cũng không trả lời." Triệu Gia Hạo lau mặt rồi ngửa đầu nốc thêm một ly rượu.

Điền Hân thật sự thay đổi quá nhiều, Triệu Gia Hạo bắt đầu hiểu ra sự kiên nhẫn của ai cũng có hạn, Điền Hân tha thứ hắn một lần hai lần nhưng giờ không chịu tha thứ lần thứ ba nữa.

Hình như cậu đã thật sự bị mình làm tổn thương rồi.

"Thật ra vẫn còn cách đấy." Tưởng Minh nhìn không nổi bộ dạng thảm hại này của hắn, suy nghĩ một lát rồi hỏi, "Có phải bố cậu sắp mừng thọ không? Hai bác từng gặp Điền Hân rồi đúng không?"

"Ừ."

Ông bà Triệu vẫn luôn đau đầu vì đứa con trai trăng hoa của mình, cứ tưởng đời này Triệu Gia Hạo không bao giờ ổn định được, về sau biết hắn có bạn trai hẳn hoi thì rất vui mừng, còn đòi gặp mặt Điền Hân, rất hài lòng với cậu bé hiền lành lễ phép này.

Triệu Gia Hạo không hiểu sao đột nhiên chủ đề lại nhảy tới đây: "Thì sao?"

"Bố cậu chuẩn bị mở tiệc mừng thọ, cậu gửi thiệp mời cho Điền Hân đi." Tưởng Minh nói, "Hôm đó người có địa vị trong giới kinh doanh đều tham dự, cậu là Triệu đại thiếu chắc chắn cũng phải có mặt. Đến lúc đó Điền Hân đến nhà cậu thấy biệt thự lớn có sân vườn và đài phun nước, thấy địa vị của Triệu gia trong giới kinh doanh, thấy cậu chuyện trò vui vẻ với các sếp lớn, cậu ấy có thể không động tâm sao!?"

Triệu Gia Hạo nghe xong vẫn ủ ê: "Vô ích thôi. Điền Hân không giống người khác, cậu ấy chẳng quan tâm đến tiền bạc đâu."

Trước kia hắn và Điền Hân sống chung, chi tiêu sinh hoạt hàng ngày đều là Điền Hân đòi trả vì không muốn để hắn nuôi.

Nhớ tới một ưu điểm khác của Điền Hân, Triệu Gia Hạo càng thêm buồn bã, trong lòng đau thắt từng cơn.

"Cậu có ngốc không thế!" Tưởng Minh dở khóc dở cười mắng hắn, "Trên đời này ai mà chẳng thích tiền!? Có thể trước kia Điền Hân vẫn còn mộc mạc, nhưng nhà thuê một trăm mét vuông và biệt thự rộng một ngàn mét vuông, giáo viên mẫu giáo lương bốn ngàn tệ và bạn đời là người thừa kế của Triệu gia, cậu nghĩ cậu ấy sẽ chọn cái nào?"

Triệu Gia Hạo nghe xong chợt thấy có lý, hai mắt từ từ sáng lên.

"Tính cách Điền Hân vốn khép kín, chưa bao giờ thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, trong trường hợp này nhất định sẽ rất ngại ngùng. Đến lúc đó cậu chỉ cần quan tâm ở cạnh cậu ấy, nhân tiện phơi bày thân phận địa vị của mình, đợi sau khi Điền Hân chấn động thì dẫn cậu ấy đến một nơi vắng vẻ rồi thành khẩn nhận lỗi, chuyện này sẽ thành công thôi!"

Triệu Gia Hạo phấn chấn vỗ vai Tưởng Minh: "Huynh đệ tốt, vẫn là cậu có cách hay, tớ đi làm ngay đây!"

Truyện Chữ Hay