Chiều hôm sau, Đường Cửu nhận được một cú điện thoại: "Chào cậu, tôi là Trang Hoàn đây."
"Tôi biết chứ," Đường Cửu mỉm cười, hôm qua hắn đã lưu lại số của Trang Hoàn, "Bác sĩ Trang chờ một lát nhé, tôi xuống ngay đây."
Lúc hắn đi thang máy xuống lầu thì đã thấy Trang Hoàn chờ ở đại sảnh khách sạn. Hôm nay y không mặc áo blouse trắng mà đổi sang âu phục bình thường, khí chất nghiêm túc trầm ổn giảm đi chút ít nhưng lại có vẻ trẻ trung đẹp trai hơn. Người qua kẻ lại trong sảnh đều vô thức ngoái đầu nhìn y.
Đường Cửu chạy tới chỗ y rồi nở nụ cười tươi tắn: "Bác sĩ Trang, buổi chiều tốt lành!"
"Buổi chiều tốt lành." Khóe miệng Trang Hoàn cũng nhẹ nhàng cong lên, "Hôm nay cánh tay thế nào?"
"Đỡ đau nhiều rồi." Đường Cửu lắc nhẹ cánh tay ra hiệu không sao, Trang Hoàn dặn thêm vài câu không được để dính nước và bôi thuốc đúng giờ, Đường Cửu gật đầu cười híp mắt.
Có lẽ vì đã quen thuộc hơn nên hôm nay hai người chuyện trò rôm rả, vừa tán gẫu vừa đi đến nhà thuê của Trang Hoàn. Đây là một chung cư cao cấp nên môi trường sống rất tốt, Trang Hoàn lái xe xuống ga ra tầng hầm rồi đi thang máy lên lầu mười hai.
"Mời vào." Trang Hoàn mở cửa, sau khi Đường Cửu vào nhà mới phát hiện còn có một thanh niên khác.
"Xin chào!" Người kia chào đón hết sức nhiệt tình rồi chìa tay ra với Đường Cửu, "Tôi là Lương Đường, đồng nghiệp kiêm bạn cùng nhà của Trang Hoàn, cậu là Điền Hân đúng không? Hân hạnh gặp mặt!"
Đường Cửu mỉm cười bắt tay hắn: "Chào anh. Đúng rồi, nghe nói bác sĩ Lương vừa kết hôn, chúc anh tân hôn hạnh phúc nhé!"
Lương Đường ngẩn ngơ suýt nữa không kịp phản ứng, đến khi bị Trang Hoàn trừng một cái thì mới bừng tỉnh đẩy kính mắt cười ha ha: "Cám ơn cám ơn!"
"Để tôi dẫn cậu đi xem nhà." Trang Hoàn liếc nhìn hai người bắt tay, Lương Đường đột nhiên cảm nhận được một luồng gió lạnh ngắt nên vội vàng buông tay ra, đon đả nói với Đường Cửu: "Tôi đã dọn hết đồ đi rồi, hướng nhà này rất tốt, các phòng đều có thể đón nắng, cách âm cũng tốt, thức khuya chơi game hoàn toàn không sợ làm ồn người khác!"
"Còn nữa, có bạn cùng nhà giống như Trang nhi là tuyệt nhất đấy, vừa tốt tính vừa sạch sẽ, hơn nữa cậu ấy còn là bác sĩ, bình thường nóng sốt đau đầu không cần tới bệnh viện, cứ tìm cậu ấy là được rồi! Cậu thuê chỗ này tuyệt đối không lỗ đâu!"
Đường Cửu: "......"
Ai không biết còn tưởng bác sĩ Lương là chủ nhà nữa, sao lại nhiệt tình thế cơ chứ?
Hắn xem nhà xong cũng thấy điều kiện nơi này cực tốt, cách trang trí rất hợp ý mình. Nhưng nhà tốt như vậy tiền thuê chỉ sợ không rẻ, Đường Cửu hỏi: "Các anh thuê nhà này một tháng bao nhiêu tiền vậy?"
Trang Hoàn: "Ba trăm."
Đường Cửu: "?"
Lương Đường: "......"
Đại ca! Cậu nói rẻ quá mức quy định rồi đấy!
Trang Hoàn cũng nhận ra giá rẻ như vậy hơi bất thường nên ho một tiếng rồi sửa lại: "Khụ, nhớ nhầm, sáu trăm."
Điều kiện tốt như vậy sáu trăm cũng rất rẻ, Đường Cửu hơi kinh ngạc nhưng có thể tiết kiệm tiền đương nhiên là chuyện tốt, thế là vui vẻ đồng ý thuê.
Đường Cửu kiên quyết không cho Trang Hoàn đưa về nên Trang Hoàn đành phải tiễn hắn ra cổng chung cư. Thấy người đi xa, Lương Đường tặc lưỡi cười hì hì trêu chọc đồng nghiệp: "Mau thành thật khai báo đi, cậu đang có âm mưu gì với tiểu soái ca này thế hả?"
Trang Hoàn liếc hắn một cái.
"Bớt vờ vịt với tôi đi, còn khuya tôi mới tin cậu không có ý đồ gì!" Lương Đường nói, "Cậu thế nào tôi còn không biết sao, bình thường người ta đụng cậu một cái thì cậu đã nhíu mày, trong khoa nổi tiếng là mắc bệnh sạch sẽ trầm trọng, thế mà bây giờ lại muốn thuê chung với người ta sao? Còn bắt tôi diễn vở kịch sứt sẹo này nữa, muốn cho người ta mắc câu chứ gì?"
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện Trang Hoàn không hề phủ nhận.
"Chết tiệt, thật luôn đó hả!" Lương Đường lập tức kích động, không ngờ cây sắt cũng có thể nở hoa, "Tiểu soái ca kia là ai? Quen nhau lúc nào? Theo đuổi tới đâu rồi?"
Trang Hoàn mặc kệ hắn, bị giày vò khốn khổ chỉ có thể trả lời: "Mới bắt đầu theo đuổi thôi."
"Không sao, nhất cự ly nhì cường độ mà huynh đệ!" Lương Đường động viên y, "Với điều kiện của cậu tuyệt đối không thành vấn đề đâu!"
"Cám ơn." Khóe miệng Trang Hoàn hơi nhếch lên, "Tôi sẽ cố gắng."
——
Triệu Gia Hạo rong chơi bên ngoài ba ngày, còn cố ý tắt điện thoại nắn gân Điền Hân, đoán chừng đối phương tìm không được hắn đã âm thầm khóc vô số lần mới mở máy lên, thầm nghĩ xem mấy ngày nay Điền Hân đã gọi cho hắn bao nhiêu cuộc.
Màn hình sáng lên, dưới biểu tượng điện thoại có một số đỏ tươi.
"Chỉ có năm cuộc thôi sao?" Triệu Gia Hạo bất mãn nhíu mày, chọc ngón cái lên màn hình phàn nàn, "Trước kia một đêm không về liền gọi bốn năm cuộc, sao bây giờ......"
Hắn khựng lại, sững sờ mở to mắt nhìn lịch sử cuộc gọi.
Năm cuộc điện thoại kia có ba cuộc là của bạn bè, còn hai cuộc là của thiếu niên ở KTV lần trước.
Chẳng có cuộc nào của Điền Hân cả.
Sắc mặt Triệu Gia Hạo lập tức sa sầm, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, nổi giận đùng đùng lái xe về nhà, mở cửa dạo qua một vòng vẫn không thấy Điền Hân đâu.
Chẳng những không có người mà hình như còn thiếu đi rất nhiều đồ.
Gối xỏ tay bằng bông trên ghế salon không còn, giá sách trống một nửa, sách vở dạy học đều biến mất.
Trong đầu Triệu Gia Hạo hiện lên một ý nghĩ đáng sợ, lập tức xông vào phòng ngủ, phát hiện tất cả quần áo của Điền Hân trong tủ đều không còn.
Hắn ngẩn ngơ hồi lâu, hít sâu một hơi rồi lấy điện thoại ra mở nhóm chat trên Wechat.
Triệu Gia Hạo: Ra đây mau! Mẹ nó lớn chuyện rồi!!
Triệu Gia Hạo: Vợ tớ chạy rồi!!
Một giây sau, phía dưới hiện ra một loạt trả lời.
Tưởng Minh: Cái gì? Chị dâu chạy rồi? Chạy đi đâu?【 Hoảng sợ 】
Triệu Gia Hạo: Có trời mới biết! Tớ vừa về nhà thì phát hiện đồ của cậu ấy không thấy đâu nữa!
Phương Chu: Vừa về nhà? Không phải chứ, chị dâu đi lúc nào mà giờ cậu mới phát hiện?
Triệu Gia Hạo: ...... Chẳng phải mấy ngày nay tớ không về nhà sao.
Tưởng Minh: Ai da nể cậu thật đấy, cậu đã chọc giận người ta mà còn không về nhà nữa à? Làm người thế đấy à? Tớ thấy chị dâu bỏ chạy là đúng quá rồi!
Phương Chu: +
Dư Khánh Hoa: +
Triệu Gia Hạo: Mẹ nó các cậu đừng ở đó chọc điên tớ nữa! Tớ gọi cho cậu ấy không được, các cậu có số của cậu ấy thì mau gọi đi, hỏi dùm tớ xem cậu ấy ở đâu.
Tưởng Minh: Biết rồi. Nhưng bọn tớ gọi chưa chắc cậu ấy đã chịu nghe đâu, phải rồi, chắc chị dâu đang đi làm đấy, cậu tới chờ cậu ấy tan tầm không tốt hơn à?
Triệu Gia Hạo vỗ đầu, nãy giờ quýnh quá nên quên béng chuyện này, nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều, Điền Hân chắc sắp tan làm, hắn vội vàng lái xe đến nhà trẻ Điềm Hinh.
Nói đến tên nhà trẻ này thế mà cùng âm với tên của Điền Hân, cũng rất có duyên phận.
Khi đến nơi thì vừa đúng lúc nhà trẻ tan học, trước cổng đông nghịt phụ huynh đứng đón con, Triệu Gia Hạo khó nhọc chen lấn trong đám người nửa ngày, rốt cuộc nhìn thấy người mình muốn tìm. Điền Hân mặc áo ngắn tay màu vàng sáng và quần jean xanh nhìn hệt như sinh viên năm nhất, trên người toát ra sức sống trẻ trung.
"Điền Hân!" Vừa thấy gương mặt kia, Triệu Gia Hạo mới phát hiện ba ngày không gặp đối phương thật sự rất nhớ cậu, lập tức vẫy tay gân cổ lên gọi.
Đường Cửu lạnh nhạt liếc hắn chẳng có phản ứng gì, vẫy tay từ biệt một học sinh rồi quay lưng đi. Triệu Gia Hạo thấy đối phương không để ý tới mình thì hai mắt lập tức trợn tròn, vừa tức vừa quýnh, vội vàng chen qua đám người đuổi theo, rốt cuộc đến nơi vắng vẻ mới nắm lấy cánh tay đối phương.
Đường Cửu dừng lại, quay người lạnh lùng nhìn hắn: "Làm gì?"
Triệu Gia Hạo chợt giật mình. Trước kia dù Điền Hân có tức giận thì vẫn là dáng vẻ ủy khuất như bị bắt nạt, nhìn yếu đuối tội nghiệp chứ không như bây giờ, trên khuôn mặt đẹp chẳng có chút biểu cảm nào, ngay cả ánh mắt cũng lạnh lùng xa cách, nhưng lại giống như chiếc lông vũ cọ mạnh vào tim Triệu Gia Hạo.
Triệu Gia Hạo bất giác nuốt nước bọt, thanh âm nũng nịu: "Bảo bối còn tức giận sao?"
Đường Cửu rút tay về không nói lời nào.
"Em giận oan anh rồi, hôm đó anh thật sự chẳng làm gì cả, cậu ta chỉ vào đưa rượu thôi, anh cũng không ngờ cậu ta lại đột ngột dựa vào người anh." Triệu Gia Hạo nói, "Anh cam đoan với em tuyệt đối sẽ không có lần sau, được chưa?"
"Em cũng thật là, có giận thế nào thì cũng đừng bỏ nhà đi chứ!" Triệu Gia Hạo kéo tay Đường Cửu, "Mấy ngày nay ở đâu? Khách sạn? Chỗ đó chắc ngủ không ngon lắm nhỉ, đi thôi, chúng ta về nhà trước đã......"
Đường Cửu né tránh tay hắn, Triệu Gia Hạo bắt hụt không khí.
"Anh nghe không hiểu lời tôi nói hôm đó à?" Đường Cửu quay đầu đi, "Tôi và anh đã chia tay rồi."
"Chẳng phải vì em tức giận nên mới nói thế thôi sao?" Triệu Gia Hạo thấy hơi buồn cười nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Đường Cửu thì chợt phát hiện ra điều bất ổn, "Không phải chứ...... Điền Hân, em làm thật đấy à? Chỉ vì chuyện nhỏ xíu kia thôi sao?"
"Chuyện nhỏ?" Đường Cửu cũng thấy buồn cười, "Nɠɵạı ŧìиɦ là chuyện nhỏ thì cái gì mới là chuyện lớn?"
"Anh đã nói không phải rồi mà!" Triệu Gia Hạo cuống quýt, "Hôm đó anh chỉ........"
"Tôi cũng đã nói không cần giải thích với tôi." Đường Cửu thản nhiên nói, "Sau này anh muốn chơi thế nào thì cứ chơi thế ấy, thích chơi với ai mặc kệ, chẳng liên quan gì tới tôi cả, cũng đừng tìm tôi nữa."
Hắn khẽ gật đầu rồi quay người đi. Triệu Gia Hạo thẫn thờ nửa ngày mới hiểu lần này đối phương làm thật.
Điền Hân muốn chia tay với hắn.
Phắc, sao hắn có thể đồng ý chứ!
Điền Hân vừa đẹp vừa đáng yêu, sao có thể dễ dàng từ bỏ được!!
Triệu Gia Hạo cắn môi leo lên xe. Hắn chưa từng thấy Điền Hân tỏ thái độ lạnh lùng với mình như vậy, có lẽ cậu đang thật sự tức giận nên giờ có dỗ cũng vô ích, Triệu Gia Hạo quyết định trước hết phải tìm ra nơi ở của đối phương rồi lại từ từ nghĩ cách.
Hắn chậm chạp lái xe theo sau Điền Hân, thấy cậu lên xe buýt, xuống xe đi bộ thêm một quãng ngắn rồi rẽ vào một khu chung cư.
Triệu Gia Hạo dừng xe ở ven đường dò xét chung cư cao cấp này, trong lòng hơi kinh ngạc.
Hắn biết khả năng kinh tế của Điền Hân, đừng nói đột nhiên mua nhà ở đây mà thuê phòng cũng không có khả năng, sao Điền Hân lại đến nơi này?
Chẳng lẽ ở nhờ nhà bạn? Nhưng theo hắn biết thì hình như Điền Hân cũng không có bạn nào ở đây cả.
Đang băn khoăn thì một chiếc xe quen thuộc lướt qua, đầu óc Triệu Gia Hạo chợt lóe lên, nhớ ra Trang Hoàn hình như sống ở đây!
Đối phương cũng thấy hắn, lái xe vào chung cư rồi lát sau đi bộ ra.
Triệu Gia Hạo đi tới chào hỏi: "Vừa tan làm à?"
Trang Hoàn ừ một tiếng.
Triệu Gia Hạo cũng chẳng buồn để ý thái độ lạnh nhạt của y. Tuy hắn và Trang Hoàn cùng chung nhóm bạn nhưng cũng không quá thân thiết, vả lại bây giờ hắn có chuyện cấp bách hơn: "Tôi vừa thấy Điền Hân, cậu ấy có bạn bè ở đây à? Mấy ngày nay cậu có gặp cậu ấy không?"
Trang Hoàn liếc nhìn hắn: "Cậu ấy đang thuê nhà tôi."
Triệu Gia Hạo sửng sốt: "Cái gì?"
Trang Hoàn bình thản lặp lại lần nữa.
Triệu Gia Hạo sững sờ nhìn y chằm chằm, đột nhiên tiến lên vỗ vai Trang Hoàn.
"Anh em tốt!" Triệu Gia Hạo vui vẻ vỗ thêm mấy cái, "Lúc trước tôi vẫn cảm thấy cậu quá xa cách, không ngờ lại nhiệt tình như vậy. Có phải cậu cho cậu ấy thuê với giá rẻ không?"
Trang Hoàn: "...... Ờ."
"Cám ơn nhé, cậu đáng tin cậy hơn mấy tên kia nhiều, còn biết giúp anh em trông chừng vợ nữa!" Triệu Gia Hạo hào hứng nói, "Điền Hân vốn cả tin nên rất dễ bị lừa, tôi đang lo cậu ấy đi thuê phòng giá rẻ không an toàn, ở chỗ cậu thì tôi yên tâm rồi!"
Triệu Gia Hạo hoàn toàn không nghĩ gì khác. Ai quen Trang Hoàn đều biết người này chính là robot tuyệt nhiên không có tình cảm, nhiều năm nay chẳng hề có quan hệ trai gái với ai, khô khan cứng nhắc hết thuốc chữa. Nếu Điền Hân ở chung với huynh đệ nào khác của hắn thì có lẽ Triệu Gia Hạo sẽ băn khoăn đôi chút, nhưng Trang Hoàn thì không đời nào!
Trang Hoàn nhìn hắn với ánh mắt khó tả.
"Mấy ngày nay cậu ấy đang dỗi nên không chịu về với tôi, tạm thời phải làm phiền cậu mấy ngày vậy." Triệu Gia Hạo nói, "Huynh đệ trông nom dùm tôi nhé, hôm nào mời cậu ăn cơm!"
Trang Hoàn gật đầu, thanh âm bình thản: "Tôi sẽ chăm sóc thật tốt."
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu cặn bã: Huynh đệ chăm sóc vợ dùm nhé, cám ơn nhiều!
Trang Hoàn: Bổn phận mà, đừng khách sáo :)