Nghe Tuế Lộ nói vậy, ánh mắt thằng nhóc sáng lên, điên cuồng gật đầu: “Vâng! Vâng ạ! Mình đi nhanh lên chị.”
Nhìn vẻ mặt sung sướng đến hưng phấn của thằng nhóc, Tuế Lộ tự nhủ, vậy là tối nay lại có việc để xem rồi.
Theo đó, cô bắt đầu cân nhắc lại suy nghĩ mở một trung tâm ma ám.
Dù sao thời đại này cái gì cũng cần tiền, tìm thêm một phương pháp để kiếm tiền cũng không phải là không thể.
Nghĩ như vậy, Tuế Lộ cảm thấy ý kiến của mình không tồi chút nào.
Nhưng chuyện đấy tạm thời cứ vứt ra sau đầu cái đã, tập trung vào chuyện trước mắt mới là chân lý.
Vậy nên, Tuế Lộ nhanh chóng kéo theo thằng nhóc A Kiệt bay đến nhà mẹ nó.
Nhìn căn nhà hoành tráng trước mặt, Tuế Lộ không khỏi cảm thán, bà mẹ đơn thân này đúng là rất giàu có.
Lại ngó sang A Kiệt, thấy thằng nhóc hưng phấn đến mức sắp mất hết nước vì khóc, Tuế Lộ không ngăn cản nó nữa, mặc nó muốn làm gì thì làm.
“Tới đi.
Nhóc muốn chơi gì thì chơi, không chơi chết người là được.” Nếu chơi chết người thì kẻ đau khổ và mệt mỏi chỉ có mình cô thôi.
Vậy nên, cứ chơi thoải mái, chỉ cần không chết người, cô chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho nó.
Được đại lão bảo hộ, A Kiệt sung sướng bay xuyên qua cửa nhà, tiến vào trong chào hỏi người mẹ lâu không gặp.
Không có việc gì làm, Tuế Lộ đành ngồi ở hàng rào, tán phét với Ngâm Chỉ.
“Ngươi nói xem, A Kiệt sẽ làm gì cô ta nha?” Tuế Lộ xoa cằm, nheo mắt nhìn cửa nhà đóng chặt.
Làm sao đây? Cô thấy hơi tò mò rồi đấy, có nên vào xem không nhỉ?
[Ta không rảnh để đoán mấy chuyện chẳng đâu vào đâu của cô.] Ngâm Chỉ hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng với Tuế Lộ.
Nó đang rất bận, đừng lôi kéo nó vào mấy trò chơi của cô.
Nó muốn tịnh tâm, nó muốn đọc sách, nó muốn xem phim truyền hình cẩu huyết, không muốn tham gia vào chuyện thị phi.
Tuế Lộ coi như không nghe thấy những lời kia, thản nhiên phất phất bàn tay trắng bệch của mình: “Nếu như A Kiệt không giải quyết được cô ta, chắc ta sẽ phải vào trong đó trợ giúp nó rồi.
Chậc chậc, làm ma mà vẫn phải tăng ca, ta cảm thấy ta thật khổ.”
Ngâm Chỉ: [...] Vậy thì cô thu lại cái biểu cảm sung sướng kia của cô đi, biết đâu nó lại tin đó!
Nhưng Tuế Lộ hoàn toàn không có cơ hội ra tay vì chỉ hai phút sau, cô gái lạ mặt kia đã la hét chạy từ trong nhà ra, quần áo trên người xộc xệch thì không nói, trên người cô ta lại rải rác vô số dấu hôn, vừa nhìn đã biết là vừa có chuyện gì xảy ra.
Tuế Lộ - người đã từng trải qua những chuyện còn kinh hoảng hơn thế này - cho hay: “Chậc chậc, đang giao phối lại bị hồn ma con trai mình hù doạ, cô nàng này cũng thật thảm.”
[...Cô có thể đừng dùng mấy từ th ô tục như ‘giao phối’ có được không?] Làm ơn thanh lịch chút đi!
“Ta cảm thấy đó là từ hợp lý nhất rồi.” Tuế Lộ hứng thú bừng bừng phất phất bàn tay trắng bệch của mình, cười cười với cô gái vừa mới lao từ trong nhà ra kia: “Chị là mẹ của A Kiệt à? Trông chị trẻ thật đấy.”
Lúc này, trong mắt người phụ nữ kia là một cô gái mặc bộ hỉ phục màu đỏ tươi, trên vạt áo thêu hình phượng hoàng lửa rực rỡ.
Cô gái rất xinh đẹp, tóc đen, da trắng, môi đỏ, quả thực là mỹ nhân danh xứng với thực.
Nhưng cô gái này lại khiến cô ta lạnh gáy, ngay cả chân cũng mất hết sức lực mà quỳ thẳng xuống đất: “Cô là...!cô là...”
Tuế Lộ hất hất tóc: “Cô có thể gọi tôi là Tuế Lộ.
Tôi là một hồn ma, ừm...!lúc tôi chết chắc khoảng vài nghìn năm gì gì đó.”
Nghe thấy lời này, mẹ của A Kiệt trực tiếp trợn trắng mắt, ngất xỉu.
Tuế Lộ chẳng hiểu gì cả: “Cô ta bị làm sao vậy nhỉ? Chẳng lẽ vì ta đẹp quá nên bị doạ à? Ta cứ nghĩ nhân loại yêu thích sự đẹp đẽ chứ? Chẳng lẽ sở thích của nhân loại thay đổi rồi à?”
Ngâm Chỉ rất muốn nói, mẹ A Kiệt ngất không phải vì rúng động trước vẻ đẹp của cô mà là bị cô doạ sợ.
Nhưng nó cảm thấy, cứ để ký chủ tự luyến như này cũng không phải là không được.
Cô cứ hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Nó là một hệ thống dễ thoả mãn như vậy đấy!
Tuế Lộ bất ngờ xong bỗng nhiên ngờ ngợ nhận ra, mẹ của A Kiệt hình như bị cô doạ sợ đến mức tiểu ra quần luôn rồi.
Cô đáng sợ đến mức đó à?
Tuế Lộ thắc mắc một lúc nhưng không thắc mắc quá lâu vì A Kiệt đã ra, nhóc ma còn kéo thêm một gã đàn ông lạ mặt nào đó nữa.
Tuế Lộ sợ đến mức ngu người: “Này, chị đây kêu nhóc không được giết người mà.”
Kiểu này thì dọn làm sao cho sạch đây hả!
“Em không có giết người.” Đối với người chị ma bất đắc dĩ này, lúc trước A Kiệt rất sợ hãi, nhưng bây giờ, nhóc nhận ra, chị gái ma này tuy trên người mang nhiều lệ khí cùng oán khí chưa tan hết, nhưng sẽ không làm hại nhóc.
Thậm chí chị gái ma này còn nói sẽ bảo vệ cho nhóc nữa.
Nên cảm giác sợ hãi ban đầu của nhóc cũng bay biến từ lúc nào không biết.
“Gã ta ném đồ vào người em, em không thích gã.” A Kiệt bĩu môi, nhóc chẳng thích gã đàn ông này xíu nào.
Ngăn cản nhóc ‘cảm ơn’ mẹ nhóc? Đúng là muốn chết mà!
Tuế Lộ dường như cũng nhận ra sự biến hoá trong tâm trạng của nhóc ma này, nhưng cô tình nguyện để thằng nhóc này sợ cô.
Chứ bây giờ, cô cảm thấy bản thân mình cũng đang sợ hãi vậy á!
“Được rồi.” Tuế Lộ muốn đưa tay đỡ trán, nhưng may mắn vẫn nhịn lại được: “Để hai người này nằm ở đây đi.
Dù sao cũng chẳng thể đưa bọn họ vào nhà được, đúng không?”
“Vâng.” A Kiệt không phản đối.
Sau khi ‘báo ơn’ mẹ, tâm trạng của nhóc tốt hơn hẳn, nhưng cái khiến Tuế Lộ thắc mắc là, báo thù được rồi, sao nhóc ma này không siêu thoát nhỉ?
[Mẹ của nhóc ta chưa có chết.] Ngâm Chỉ nhắc nhở cô vài câu.
Ngay sau đó, Tuế Lộ cũng nhớ ra là mẹ của A Kiệt vẫn chưa chết thật, nếu cô ta chết rồi thì còn được, nhưng nếu chưa chết thì A Kiệt vẫn sẽ ở lại đây, không thể siêu thoát được.
Nghĩ như vậy, Tuế Lộ cũng cảm thấy may mắn, cô giúp A Kiệt thoát khỏi bệnh viện không phải vì thiện tâm hay tốt đẹp gì cả, đơn giản là cô có chuyện muốn nhóc ta làm thôi.
Tuế Lộ búng tay, thu hút sự chú ý của nhóc: “Xong rồi chứ gì? Bây giờ tới lượt chị.
Chị đây có chuyện muốn giao cho nhóc làm.”
A Kiệt không từ chối, chỉ nghiêm túc nhìn cô, chờ đợi chỉ thị từ Tuế Lộ.
Tuế Lộ cũng không bắt nhóc chờ lâu, cô cúi người, lẩm bẩm vào tai nhóc vài ba câu.
...
Lúc này, ở trong nhà, Tạ Liệt sau khi bình tĩnh lại cũng cảm thấy vừa nãy bản thân làm không đúng.
Tuế Lộ không có sai, hắn tức giận nhưng cũng không thể đối xử với cô như vậy được.
Cô cũng không biết là hắn đang tức giận, làm như vậy, càng giống như là hắn vô cớ làm loạn.
Nhỡ đâu...!nhỡ đâu...!cô không chịu được mà bỏ đi thì sao?
Tạ Liệt càng nghĩ, tâm trạng càng trùng xuống.
Cuối cùng, hắn đành quyết định đi tìm Tuế Lộ.
Mở cửa nhà ra, bên ngoài không có ai, Tuế Lộ không ở đây, thằng nhóc ma cô đưa về cũng không ở đây.
Tâm trạng Tạ Liệt càng tồi tệ hơn, nhưng hắn vẫn nhịn lại mà không phát tác.
Tạ Liệt vừa tính ra khỏi nhà thì trời bỗng tối sầm lại, sấm sét liên tục nổ trên đỉnh đầu, đinh tai nhức óc, khó chịu cực kỳ.
Giây tiếp theo, nước mưa điên cuồng trút xuống, mọi thứ trở nên mờ nhạt theo tiếng mưa rơi.
Trong màn mưa ấy, Tạ Liệt nhìn thấy một bóng người, hình ảnh người phụ nữ đội ô hoà vào màn mưa mờ mờ ảo ảo, thoát ẩn thoát hiện khiến người ta sợ hãi.
Sau khi nhìn rõ bóng người ấy là ai, sắc mặt Tạ Liệt bỗng chốc tái đi, hắn không nói không rằng mà quay thẳng vào nhà, đóng cửa lại.
Dựa vào cửa nhà, thân thể Tạ Liệt run lên bần bật, nỗi sợ hãi trong thân thể đang trào dâng, cảm xúc hoảng loạn, sợ hãi, căm hận đan chéo vào nhau, khiến tâm trạng Tạ Liệt bỗng chốc trở nên nặng nề.
Trời mưa rồi...!người phụ nữ ấy lại xuất hiện...
Tuế Lộ...!em rốt cuộc đang ở đâu?
Tôi...!nhớ em...