Xuyên Nhanh Sau Khi Tôi Bị Ép Cứu Vớt Nam Phản Diện Bệnh Kiều

chương 4: 4: câu dẫn alpha 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới tầng vang lên giọng nói nhẹ nhàng đầy quý khí của một vị phu nhân quý tộc: “Tiểu Uyển, Lộ Lộ dậy chưa cháu?”

“Dạ, tiểu thư vẫn chưa dậy ạ.” Theo sau đó là giọng của cô gái trẻ khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, dịu dàng hiền thục, là loại thiếu nữ được nhiều chàng trai săn đón nhất: “Để cháu lên gọi em ấy.”

“Ừm đi đi.” Có vẻ vị phu nhân quý tộc kia cảm thấy rất bất đắc dĩ, trong giọng nói cũng mang theo chút không vui.

Tuế Lộ nằm trên giường lớn, nghe không sót chữ gì.

Cô nằm yên, ngẩng đầu nhìn trần nhà màu đen không hợp với một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi, sau đó lại cúi đầu nhìn tủ quần áo ở đối diện.

Qua một lúc rất lâu, Tuế Lộ mới chậm rì rì ngồi dậy, lẳng lặng suy nghĩ những gì vừa mới xảy ra.

Cô vừa chuyển từ bộ phận Phản diện hắc hoá sang bộ phận Cứu vớt, cũng vừa nhận ủy thác đầu tiên.

Có lẽ đây là tiểu thế giới được nhắc đến trong ủy thác.

Tuế Lộ từ từ nhớ lại nội dung ủy thác mình đã đọc, nếu cô nhớ không nhầm thì thân xác này cũng tên Tuế Lộ, vừa mới lên lớp mười, là một nữ Beta.

Tuế Lộ từng nghe những người làm cùng bộ phận của cô nói chuyện chung với nhau, bọn họ nói rằng, Beta ở thế giới ABO, cho dù là nam hay nữ, đều không quá đẹp...

Không quá đẹp...

Không...!đẹp?

Tuế Lộ dùng tốc độ gió đánh chớp giật nhảy xuống giường, nhanh chóng lao về đến trước tấm gương to lớn kê sát tường, xoay một vòng từ trái qua phải.

Xoay xong rồi, Tuế Lộ mới bắt đầu thẩm định nhan sắc của thân thể này.

Ừm, giống bản thể thật của cô đến tám phần.

Chỉ là có vẻ tâm trạng của nguyên chủ rất u ám, thế nên thần sắc không tốt lắm.

Tuế Lộ đánh giá một vòng, cuối cùng kết luận một câu: Mặt cô rất đẹp, chính là vẻ đẹp đã khắc sâu vào linh hồn, cho dù thay đổi thể xác cũng vẫn đẹp.

Tuế Lộ hài lòng, sờ s0ạng bản thân một vòng từ trên xuống dưới, thật lâu sau mới hài lòng, chuyển sang x0a nắn gương mặt tinh xảo kia.

Cô gái trong gương đẹp như hoa như ngọc, tóc đen vừa dài vừa mượt, mũi cao, môi đỏ, làn da trắng nõn mịn màng giống như phát sáng, đôi mắt long lanh nước, là một cô gái nhỏ ngây thơ hàng thật giá thật.

Nhưng thân hình lại rất đẹp, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, quả thật là, mười điểm, hoàn hảo.

Lúc Ngâm Chỉ quay lại sau khi hoàn thành thủ tục nhập hồn thì thấy ký chủ nhà mình đang bận ngắm bản thân trong gương, còn rất thật tình mà xoa trên nắn dưới, bộ dáng giống như tên háo sắc thấy con gái nhà lành.

[...Cô không đi làm nhiệm vụ ủy thác đi, đứng đây làm cái gì?] Ngâm Chỉ mệt tim thật sự, nó không ngờ vị nhân viên hạng nhất của bộ phận Phản diện hắc hoá lại tự luyến đến mức này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

“Ôi dào, nhiệm vụ ủy thác thì cứ để đó đi, không hạn định thời gian, làm bao giờ chẳng được?” Tuế Lộ không chút để ý nói: “Dù sao cũng chỉ là cứu vớt một người thôi mà, đơ giản thôi, làm bao giờ chẳng được?”

Ngâm Chỉ: [...Đợi đến khi đối tượng nhiệm vụ phải lòng nữ chủ thì nhiệm vụ của cô sẽ càng khó khăn hơn đấy.]

“Vậy thì xử lý nữ chủ là được rồi, ngươi lo lắng cái gì nha?” Tuế Lộ vẫn là bộ dáng bình chân như vại đó, còn rất thảnh thơi mà chỉnh chỉnh mái tóc của mình.

Ngâm Chỉ: [...] Không hổ danh là phản diện thần thánh, tư duy thật là không giống người thường.

[Cô không được làm hại nam nữ chủ của tiểu thế giới.] Ngâm Chỉ không nhìn được nữa, đành phải lên tiếng nhắc nhở cô: [Nếu như làm hại nam nữ chủ của tiểu thế giới, hệ thống sẽ tự động đánh giá là không hoàn thành ủy thác.]

Tuế Lộ: “...Chậc, tại sao nha? Nhan sắc ta có, thần thái ta có, giàu có ta có, thực lực ta cũng có, nam nữ chủ làm sao so được với ta? Xử lý nam nữ chủ xong, ta sẽ đưa người khác lên làm nam nữ chủ, chẳng có gì khó cả.

Nếu được thì đưa luôn đối tượng ủy thác lên làm nam chủ cũng được.”

[Cô...!cô...!cô...] Ngâm Chỉ không biết nên nói gì cho phải, cả nửa ngày nói mãi một chữ ‘cô’ cũng không nói được hoàn chỉnh một câu.

Ngâm Chỉ hít sâu, bắt đầu giảng giải phân tích cho cô nghe: [Chúng ta là hệ thống Cứu vớt, không phải Dưỡng thành, cũng không phải Phản diện, thế nên, làm ơn đi, cô có thể đi đúng lộ tuyến giúp ta có được không?]

Tuế Lộ nhíu mày: “Ai nói...”

Chưa nói được hết câu, bên ngoài cửa đã vang lên ba tiếng gõ cửa đều đặn và giọng nói nhẹ nhàng của cô hầu nữ Tiểu Uyển: “Tiểu thư, phu nhân gọi người dậy.”

“Ồ, đợi chút đi.” Tuế Lộ thản nhiên ném ra một câu, sau đó tiếp tục đề tài với Ngâm Chỉ: “Ta là người mới, lần đầu tiên đi cứu vớt người khác nên có hơi mới lạ.

Lát nữa ta sẽ thử làm quen.”

[Được, vậy cô cố lên.] Ngâm Chỉ thấy ký chủ nhà mình đã thông suốt, cho cô một cái thủ thế cố lên: [Việc đầu tiên trong quá trình cứu vớt chính là, khiến cho đối tượng cứu vớt của cô cảm thấy cô là mặt trời nhỏ ấm áp, ấm áp, bling, bling nha.

Cười lên nào tiểu khả ái!]

Tuế Lộ: “...” Đúng là hệ thống bên bộ phận Cứu vớt đáng yêu hơn nhiều đám hệ thống bên bộ phận cũ của cô.

Tuế Lộ không nói nữa, bình tĩnh chỉnh trang, yêu thương da mặt bản thân mình một hồi, sau đó mới vào trong nhà tắm, tắm sạch sẽ một lần từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài.

Đợi đến lúc cô hoàn thành tất cả các thủ tục buổi sáng, Tiểu Uyển ở ngoài cửa đã đợi hết ba mươi phút, khiến Tuế Lộ phải bội phục quyết tâm của cô nàng này.

“Cô đợi lâu không?” Tuế Lộ ăn mặc rất đẹp, tóc thắt nơ bướm màu đen, váy đen dài quá đầu gối, áo sơ mi trắng, phối với tất trắng, cả người cô như tắm trong ánh nắng của ngày mới, ngay cả thần thái cũng trở nên khác ngày thường.

Tiểu Uyển nhìn đến ngây người: “Tiểu...!tiểu thư?”

“Ừm? Sao thế?” Chẳng biết Tuế Lộ rút đâu ra một cái gương nhỏ, vừa vuốt mái tóc dài mượt đen óng của mình, vừa đáp lời Tiểu Uyển: “Mẹ tôi gọi tôi à?”

“Vâng.” Tiểu Uyển vẫn chưa hoàn hồi, ngây ngây ngốc ngốc mà đáp lời Tuế Lộ, não cô ấy vẫn chưa suy nghĩ bình thường được, chẳng biết mình đang nói gì luôn.

Đợi đến khi Tuế Lộ rời khỏi đó, Tiểu Uyển mới hồi thần, ngớ người nhìn hành lang trống không.

Tiểu Uyển: “...” Cô ấy vừa mới nói gì với tiểu thư ấy nhỉ?

Tiểu Uyển không nhớ ra, cũng không nghĩ nữa nhanh chóng đuổi theo Tuế Lộ, theo cô xuống dưới tầng.

Dưới tầng, trong phòng ăn, người nhà họ Tuế đã ngồi đầy đủ trên bàn, thức ăn cũng được mang lên, chỉ còn một chỗ ngay cuối bàn là còn trống, chỗ đó là của Tuế Lộ.

Cô cũng không hỏi nhiều, thấy ghế nào trống thì ngồi.

Sau khi ngồi xuống, cô quay đầu chào hỏi che Tuế, mẹ Tuế: “Chào buổi sáng, cha mẹ.

Mọi người dậy sớm thật.”

“Là con dậy muộn thôi.” Mẹ Tuế bất đắc dĩ tự mình dọn bát đũa cho Tuế Lộ, còn ân cần gắp một đũa toàn rau xanh cho cô: “Ăn đi, hôm nay con chuyển sang học cùng trường với hai chị của con.

Nếu có chuyện gì thì phải nói cho mẹ, biết chưa?”

Tuế Lộ đối với sự quan tâm của mẹ Tuế cũng không lúng túng, gắp rau nhét vào miệng, nhai hai cái đã nuốt xuống, cười rất tươi: “Vâng, con nhớ rồi ạ.”

Chị cả Tuế Niên nhìn cô ăn như vậy thì không bằng lòng lắm: “Ăn cơm thì nhai cho kỹ, đừng có vừa cho vào miệng đã nuốt xuống, bị nghẹn thì làm sao bây giờ?”

Nói xong, chị ấy lại gắp cho cô một đũa rau xanh, còn đẩy đ ĩa bánh bao hấp vừa to vừa tròn về phía Tuế Lộ: “Ăn đi, ăn nhiều một chút, em gầy quá rồi.”

Tuế Lộ cũng không từ chối, cười cười: “Cảm ơn chị cả.”

Mẹ Tuế cười cười, quay sang hỏi Tuế Niên: “Kỳ dịch cảm gần nhất của con là năm ngoái đúng không?”

“Vâng.” Tuế Niên gật gật đầu, chị ấy đặt đũa xuống, dùng tay ăn bánh bao, vừa ăn vừa nói: “Chắc khoảng vài ngày nữa là đến thôi.

Đến lúc ấy, con sẽ ra ngoài vài ngày, mọi người đừng đến tìm con là được.”

“Được, con gái của mẹ thật giỏi nha.” Mẹ Tuế cười thiên kiều bá mị, khen ngợi con gái cả của mình một hồi, rồi lại chuyển sự chú ý sang người con gái thứ hai: “Còn con thì sao? Dạo gần đây có nhìn trúng Omega nào không?”

Chị hai Tuế Nguyệt là người lạnh nhạt, chị không thích nói nhiều, chỉ đơn giản thô bạo ném ra một câu: “Không ạ.”

“Thật là...!cái đứa này...” Mẹ Tuế thấy thái độ lãnh đạm của con thứ hai thì hơi bất đắc dĩ.

Nói thật, bà cũng không biết tại sao con của mình lại khác nhau một trời một vực như vậy.

Con cả Tuế Niên thì lúc nào cũng là vẻ mặt không để ý chuyện đời, tuy quan tâm người khác nhưng lúc nào cũng ra vẻ mình là người bất cần, không quan tâm tới ai.

Con thứ Tuế Nguyệt thì lạnh nhạt hơn, cũng là Alpha cấp cao như chị sinh đôi, nhưng lúc nào cũng không quan tâm đ ến thế tục, người lạnh mà tâm cũng lạnh.

Con út Tuế Nam thì lại là một Omega đa tài đa nghệ, lúc nào cũng cười rất ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại có thể làm tổn thương người khác.

Cũng không biết có bao nhiêu Alpha bị vẻ mặt này của nó dọa chạy rồi nữa.

Còn đứa thứ ba Tuế Lộ...

Mẹ Tuế liếc liếc con gái thứ ba của mình, thấy cô hôm nay có hơi lạ, có vẻ tự tin hơn, vui vẻ hơn, không còn rụt rè nữa.

Năm đó, lúc biết con thứ ba là Beta, bà và chồng mình thấy hơi thất vọng, tuy đối xử không quá khắc nghiệt, nhưng cũng không có quá nhiều tình thương, dù sao cũng là Beta, không thể nào được để tâm nhiều hơn Alpha và Omega, thế nên bà và chồng mình không quá chú tâm tới cô.

Sau khi biết con mình mắc bệnh sợ hãi giao tiếp, lại bị bạn cùng lớp cô lập, bà đã rất sợ hãi, rất lo lắng, cũng rất đau lòng, hơn hết là nỗi ân hận, áy náy không cách nào nguôi ngoai.

Bà muốn đối xử tốt với cô hơn, nhưng dường như con gái càng ngày càng xa cách với bà, khiến bà cảm thấy rất bất lực, bà biết mình là người mẹ thất bại.

Mẹ Tuế đau lòng thở dài, gắp đồ ăn cho Tuế Lộ: “Ăn nhiều vào, con đó, đừng ép mình học quá nhiều làm gì, cứ thong thả thôi cũng được.

Ở trường mới, nếu muốn gì thì nói với hai chị, hiểu chưa?”

“Vâng.” Tuế Lộ tiếp nhận sự quan tâm của người nhà họ Tuế rất thản nhiên, không hề có bộ dáng của người ngoài.

Cô bình tĩnh và thản nhiên đến mức Ngâm Chỉ thấy hơi nghi ngờ.

[Này, cô trông có vẻ rất bình thản, lúc trước cô làm phản diện, hình như chưa từng được đối đãi như thế này mà nhỉ?] Đừng trách tại sao nó biết, những hình ảnh vị ký chủ này ở thế giới nhiệm vụ vẫn luôn được lan truyền trong tổng Cục.

Thậm chí, cấp trên còn dùng hẳn một album ảnh và các đoạn phim để nói về cô, tiêu đề là “Làm cách nào để trở thành một nhân viên xuất sắc như Tuế Lộ!”, quả thật là rất đặc biệt!

Vì vậy, tất cả mọi người trong tổng Cục đều biết đến những chiến tích huyền thoại của nhân vật phản diện Tuế Lộ.

Tuế Lộ hiểu nó đang nói cái gì, cô bình tĩnh nhấc thêm một đũa rau xanh, đưa vào miệng, ăn chậm nuốt kỹ.

Đợi đến khi ăn xong, cô mới trả lời Ngâm Chỉ: “Đúng là ta chưa được đối đãi đầy tình thương mến thương như vậy bao giờ.

Nhưng ta là phản diện anh minh thần võ, đã có vô số người vì ta mà dâng lên mạng sống và trái tim.

Nên, ta chẳng xa lạ gì với loại phục vụ này, cứ coi bọn họ là cấp dưới đáng tin cậy không phải là được rồi à?”

Ngâm Chỉ: [...] Cô đúng là rất đơn giản và thô bạo..

Truyện Chữ Hay