Tất nhiên Mặc Khí có bị mà đến, mọi chứng cứ có thể chứng minh thân phận của hắn đều được đưa ra, các vị đại thần và hoàng tử cũng không thể không tin.
Nhưng mà nhóm hoàng tử cũng không cam lòng, vốn dĩ thế lực của bọn họ ngang nhau, còn có khả năng tranh đoạt vương vị nhưng cố tình ưu thế của Mặc Khí so với bọn hắn cao hơn quá nhiều, lần này càng giống như đập nồi dìm thuyền, mọi mũi nhọn đều nhất trí hướng về phía Mặc Khí. Chẳng qua so sánh với những hoàng tử có tư thế muốn chửi đổng, Mặc Khí vẫn không nóng không lạnh như cũ, vô cùng thản nhiên.
Những đại thần trong triều thu hết những biểu hiện của bọn họ vào đáy mắt, liếc nhìn nhau, đồng thời trầm mặc. Trong triều đình vốn là gút mắt về ích lợi, trong lòng mỗi vị đại thần đều có ý nghĩ riêng của mình, hoàng tử tranh đấu là bọn họ tranh đấu, bọn họ không thích hợp cũng không thể trộn lẫn với bên ngoài.
“Các chủ Vọng Tinh Các đến.”
Một tiếng thông báo khiến mọi người còn đang ầm ĩ không thôi lập tức dừng lại, nhìn ra ngoài cửa.
Bối Nhi từng bước đi vào trong điện kim loan, biểu tình trên mặt lại cực kỳ nhất trí với Mặc Khí, có người trong lòng không khỏi cảm thán, thật không hổ là hài tử được các chủ Vọng Tinh Các dạy dỗ.
“Hiện giờ thân thể của Mặc Vương không tốt, quốc sự còn cần các vị hoàng tử đồng tâm hiệp lực, sao có thể ở trên triều đình ồn ào nhốn nháo?”
Bối Nhi vừa nói ra những lời này thật sự làm mọi người có chút kinh ngạc, kinh ngạc nàng lại không hề thiên vị Mặc Khí, kinh ngạc nàng không nghiêng không lệch.
“Tuy trước đây quốc chủ đã làm không ít chuyện khiến bá tánh sinh ra oán giận nhưng không thể để Mặc Quốc hoang phế như vậy, hiện tại chẳng lẽ các vị hoàng tử còn muốn Mặc Quốc lại tiếp tục đại thương nguyên khí? Nếu như vậy, năm đại cường quốc còn có một vị trí nhỏ cho Mặc Vương không?”
Sắc mặt của vài vị hoàng tử đỏ lên, lúc này mới nhớ tới hành vi không hợp lễ nghĩa của chính mình lúc nãy, bọn họ cũng nghĩ đến, nếu Mặc Quốc suy bại như vậy cho dù bọn họ có lên làm vương cũng không có tác dụng gì.
“Vậy theo các chủ thì nên làm như thế nào?” Một vị thần tử địa vị cũng không cao ở trong triều lên tiếng nhưng những lời hắn nói ra cũng không ai nói không hợp lý, dù sao nhữngcác vị đại thần cũng không hiểu nên làm sao bây giờ, hoặc là nói cho dù trong lòng có người được chọn làm quốc vương, bọn họ hiện tại cũng không tiện trực tiếp nói ra lời.
Nếu có người cẩn thận, sẽ phát hiện trước khi thần tử này cất lời đã nhìn thoáng qua Mặc Khí.
“Làm gì có người nào tự cho rằng mình có khả năng nắm giữ vương vị của Mặc quốc. Ta đề nghị các vị hoàng tử ở đây hãy cùng nhau giải quyết quốc sự, ta và các vị đại thần sẽ đồng thời giám sát mọi người, sau một tháng cao thấp gặp mặt sẽ hiểu.”
Trước khi không có biện pháp tốt hơn, các vị hoàng tử cũng chỉ đành đồng ý biện pháp này, sôi nổi sốt ruột trở về tìm quân sư thương nghị. Các đại thần cũng từng người về nhà chờ, trong lòng tính toán khả năng đăng cơ của mỗi vị hoàng tử.
Lão Mặc Vương hoàn toàn bị người quên đi, thời đại thuộc về hắn đã qua.
Bối Nhi và Mặc Khí còn ở lại triều đình, Mặc Khí lập tức đi lên chiếc ghế rồng phía trên cao kia, vuốt ve tay vịn được bảo dưỡng cực tốt, khóe miệng hơi mỉm cười: “Không biết trong lòng các chủ đã có người được chọn chưa?”
Bối Nhi hơi hơi mỉm cười, xem ra Mặc Khí lại muốn chơi trò lừa bịp gì nữa rồi: “Có thật ra cũng có.”
Mặc Khí khẽ cười: “Vậy sao? Không biết có tiện nói ra cho tại hạ biết hay không?”
“Ta còn đang do dự, không biết người tài có muốn tránh thân* hay không?” Trên mặt Bối Nhi lộ ra biểu tình do dự, giống như đang nghiêm túc suy xét vấn đề này.
*Thân trong tiếng trung vừa có nghĩa là gần gũi thân thiết vừa có nghĩa là hôn trong nụ hôn, ở đây hai người đang chơi chữ nhé.
“A, cũng không biết người thân này là ai?”
“Đương nhiên là phu quân của ta, cũng là hoàng tử Mặc Khí.”
Không ngoài dự đoán, nàng bị Mặc Khí bế lên, lồng ngực cứng rắn ấm áp truyền đến chấn động nói cho nàng biết nam nhân rất vui vẻ vì được lấy lòng, Bối Nhi cũng mỉm cười.
“Bối Nhi, ta muốn nàng!”