“Tướng quân, phía trước có một nữ tử khả nghi nằm ở ven đường.”
Người cưỡi con ngựa trắng vó hồng, tay cầm dây cương đúng là Mặc Khí. Hắn dùng tên giả là Mạc Tử Khanh, ở trong chiến trường tàn khốc này từng bước chế tạo chiến tích thuộc về hắn, chức vị tướng quân của hắn là danh xứng với thực.
Thị lực của hắn rất tốt, xa xa đã nhìn thấy bóng dáng gầy yếu kia, trong lòng tự nhiên cảm thấy rất quen thuộc, hắn mở miệng nói: “Nâng nàng lại đây.”
Nàng kia toàn thân đầy máu, một khắc Mặc Khí nhìn thấy mặt nàng, trong lòng run sợ, lập tức xuống ngựa đẩy mấy tên quân sĩ thô lỗ kia ra, ôm nàng vào trong ngực.
“Mặc Khanh... Khanh Nhi...”
Bối Nhi không có cách nào mở mắt, mí mắt vô cùng nặng nề nhưng lại có thể cảm giác được bản thân vẫn đang dần dần chìm xuống, chìm xuống. Ánh sáng mơ mơ hồ hồ từ nơi xa truyền đến, nàng vươn tay muốn chạm đến nhưng thân thể lại nặng nề làm nàng không thể động đậy.“Mặc Khanh... Khanh Nhi... Khanh Nhi...”
Mặc Khanh? Khanh Nhi? Đó là ai? Nàng không phải Mặc Khanh cũng không phải Khanh Nhi, vì cái gì giọng nói này vẫn luôn gọi nàng như vậy.
“Khanh Nhi... Khanh Nhi...”
Mặc Khí vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đang lộn xộn giữa trán nàng, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Quân y đã chẩn trị cho nàng, tiêu hao thể lực quá mức mới té xỉu, nghỉ ngơi đầy đủ là được, cũng không có gì đáng ngại.
Đương nhiên bởi vì vị tướng quân nào đó như hổ rình mồi, nhóm quân y cũng không dám nói trên người Bối Nhi còn có một ít ngoại thương rất nhỏ, phải biết rằng bọn họ đều là nam nhân, bôi thuốc cho nàng đối với thanh danh nữ nhân sẽ có tổn hại, hiện tại trong quân lại không có nữ tử, bọn họ không nghĩ bị ánh mắt của tướng quân giết chết.
Trời xui đất khiến, Mặc Khí vẫn không biết Bối Nhi là nữ nhi.
Ngoại trừ đánh giặc, chuyện quan trọng nhất chính là canh giữ bên cạnh Bối Nhi vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ở bên tai nàng nhẹ giọng gọi tên nàng, một lần lại một lần.
Đến tận ngày thứ năm, Bối Nhi mới từ từ tỉnh lại.
Trên người ngoại trừ không ngừng đau nhức chính là nhão nhão dính dính, nàng đã bao lâu không tắm rửa? Đúng rồi, hình như nàng nghe thấy giọng nói của Mặc Khí, chẳng lẽ Mặc Khí cứu nàng?
“Khanh Nhi?” Mắt thấy người mình yêu thương đã tỉnh lại, Mặc Khí mừng như điên, đi nhanh tới, ôm lấy người yêu thương: “Thật tốt quá, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!”
“Ngô chủ?” Hơi thở quen thuộc khiến nàng an tâm, chẳng qua... “Ngô chủ, ta muốn tắm gội.” Trên người nàng thật sự rất bẩn, hơn nữa nàng còn cảm thấy có mùi hôi, Mặc Khí không cần ôm chặt như vậy được không, vạn nhất ngửi thấy được thì làm sao bây giờ?
“Được, ta sai người đi chuẩn bị.” Bối Nhi thật vất vả tỉnh lại, tất nhiên nàng nói cái gì chính là cái đấy, nam nhân lập tức sai người chuẩn bị, cũng mặc kệ hiện tại đang hành quân đánh giặc, chuẩn bị nước ấm cỡ nào không tiện.
Bối Nhi cau mày cực kỳ khó chịu, nàng hiện tại vẫn mặc nữ trang lại ở trong quân của hắn, có lẽ Mặc Khí đã biết được thân phận nữ nhi của nàng rồi, chẳng qua nàng ngủ mấy ngày cũng không lau mình cho nàng, thật là quá đáng! Không biết nữ nhi thích sạch sẽ sao?
“Khanh Nhi, đã chuẩn bị tốt, ta cũng đã lâu không tắm gội, chúng ta cùng nhau tắm đi!” Mặc Khí muốn tắm gội là thật nhưng cũng mang theo chút ý tưởng dơ bẩn trong lòng, hơn nữa suy nghĩ cùng là nam nhâm, muốn ở trước mặt Bối Nhi khoe ra hùng phong, Bối Nhi nên nhanh chóng thích ứng với hắn mới được.
“Ngươi xác định? Vậy ngươi không cần hối hận.” Nếu Mặc Khí đã biết nàng là nữ tử còn yêu cầu cùng nhau tắm gội, vậy...
Ngón tay mảnh khảnh cởi bỏ đai lưng, y phục từ trên người trượt xuống.