[một chút fact trước khi đọc thế giới này]
Nhà Thanh là một triều đại của người Mãn do dòng họ Ái Tân Giác La ở Mãn Châu thành lập, là triều đại phong kiến cuối cùng trong lịch sử Trung Quốc.
Triều đại này được xây dựng vào năm tại Mãn Châu - sử sách gọi là nhà Hậu Kim, năm , đổi quốc hiệu thành Đại Thanh. Trong thời gian trị vì, nhà Thanh đã củng cố quyền quản lý của họ đối với Trung Quốc, hoà nhập với văn hoá Trung Quốc và đạt tới tầm ảnh hưởng cao nhất của Đế quốc Trung Hoa. Tuy nhiên, sức mạnh quân sự của Thanh đã suy giảm trong thế kỷ và phải đối mặt với sức ép từ bên ngoài, nhiều cuộc nổi loạn và những thất bại trong chiến tranh, nhà Thanh tàn tạ từ sau nửa cuối thế kỷ , chính thức sụp đổ năm.
Thời điểm Giang Họa xuyên qua và tiến hành cách mạng tân chính sẽ là khoảng năm , dưới thời Khang Hi.
Cho những bạn nào không biết hoàng tử đại thanh là a ca, vợ là phúc tấn, trắc phúc tấn,...con trai cũng xưng là a ca, con gái là cách cách.
()
Giang Họa vừa mở mắt, liền thấy trước mắt bóng người đong đưa tiếng khóc ồn ào, cô bất động thanh sắc nghiêng tai qua nghe, chỉ nghe được mấy chữ "Đại a ca".
Bên người có người đỡ Giang Họa dậy, nha hoàn thấy phúc tấn nhà mình nhắm mắt nửa ngày, rồi lại ngơ ngác mở to mắt, bộ dáng hai mắt vô thần, tựa hồ là đả kích quá lớn tâm thần bất ổn, không khỏi thấp giọng khuyên bảo: "Phúc tấn, đại a ca đã, đã...... Ngài phải bảo trọng thân thể ...... Đại a ca cũng sẽ không mong ngài......" Nói rồi, lại khóc không thành tiếng.
Giang Họa đầu óc đau đớn như có trăm ngàn cây kim đâm, ngực ẩn ẩn một cổ lệ khí, đồng thời từ chỗ sâu linh hồn nảy lên bi sầu thống khổ, nước mắt không tự chủ được mà chảy ra.
Đáy lòng quá mức trầm trọng, Giang Họa cảm thấy mình như chết đuối, từng ngụm từng ngụm hút khí, tay ấn ngực, đôi môi khép mở, lại phát không ra tiếng.
Dận Chân tiến vào liền thấy đến phúc tấn hai mắt đỏ lên, không chịu nổi thống khổ thở dốc, rõ ràng rơi lệ đầy mặt, biểu tình lại là mờ mịt vô thố, tựa hồ căn bản không rõ đã xảy ra cái gì. Hắn trong lòng vốn là đau đớn kịch liệt, thấy vậy càng khó chịu, bước đến gần phúc tấn, đỡ bả vai nàng áp lực an ủi nói: "Hoằng Huy đi...... phúc tấn ngươi...... đừng quá thương tâm, làm hài tử ở dưới, cũng không thể an tâm......"
Giang Họa chính mình gian nan chống đỡ đau đớn cùng cảm tình đang ăn mòn tâm trí mình, thật vất vả cưỡng chế tình cảm thân thể tàn lưu lại, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy cái nam nhân đầu trọc đại bím tóc vẻ mặt đồng bệnh tương liên mà nhìn cô.
Tình cảm Giang Họa vừa nỗ lực áp chế liền nháy mắt như thủy triều vỡ đê mãnh liệt trào đến, lần này thâm nhập cốt tủy, u oán, hận ý sâu thẳm. Cảm xúc tàn lưu trong thân thể nhanh chóng liền phá tan trói buộc, hướng linh hồn về phía sâu linh hồn của cô.
Giang Họa thân thể suy yếu không chịu nổi cảm xúc giao động quá lớn, hôn mê bất tỉnh...
_____
Bất tỉnh, Giang Họa lâm vào một giấc mộng dài.
Giấc mộng đưa Giang Họa đi theo một tiểu cô nương tên Ô Nạp Na Lạp Thục Di, xem hết một đời nàng.
Nàng lớn lên trong sủng ái yêu thương của cha mẹ, nhưng không vì thế mà vô năng không nói lí, ngược lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, hành vi xử sự, quy củ lễ nghi, chưa từng sai lầm.
Năm vừa mới mười tuổi, liền xuất giá trở thành hoàng tử phúc tấn, cùng phu quân ở trong thâm cung nâng đỡ nhau, ở chung hồi lâu, tình ý dần dần giao thác ở trên người trượng phu.
Vì thế, nàng tuy thấp thỏm non nớt, nhưng vì trượng phu, cũng bắt đầu tận lực thích ứng sinh hoạt trong cung, nỗ lực phụng dưỡng mẹ chồng, chăm sóc tiểu thúc, kết giao chị em dâu, tự giác nơi chốn thoả đáng. Trượng phu của nàng cũng bởi vậy đối với nàng vô cùng vừa lòng, dần dần giao thác tín nhiệm, sau khi dọn ra ở phủ hoàng tử, sự vụ trong phủ đều yên tâm giao cho nàng xử lý.
Đáng tiếc, tín nhiệm là tín nhiệm, tôn trọng là tôn trọng, ánh mắt Tứ a ca Dận Chân nhìn nàng lại chưa từng có một chút tình yêu thuần túy nào.
Nàng khi đó nghĩ, chính mình còn nhỏ, thiên quỳ chưa đến (chưa có kinh nguyệt), chưa thể cùng gia (gia đại từ xưng hô nhé) viên phòng, cho nên không được coi là nữ nhân. Vì thế trơ mắt nhìn gia sủng hạnh Tống thị, sau vẫn là nỗ lực vực dậy tinh thần, vì hắn chăm sóc hậu viện.
Tống thị có thai, xem gia bộ dáng cao hứng, nàng trong lòng đau đớn vô cùng, lại vẫn không chút cẩu thả đem người chiếu cố thoả đáng. Đáng tiếc, có lẽ thiên mệnh đã định, chẳng sợ nàng chiếu cố cẩn thận tinh tế, Tống thị vẫn là khó sinh, sinh hạ tiểu cách cách một bộ gầy yếu còi cọc. Nhìn hắn thương tâm, nàng cũng không dễ chịu, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút ẩn ẩn vui sướng.
Hai tháng sau, nàng cùng Tứ gia viên phòng. Hai người về sau cũng trải qua một đoạn sinh hoạt ngọt ngào, mà nàng cũng từng cao hứng, cho rằng hắn rốt cuộc cũng đáp lại tình cảm của mình, vui sướng đến mức có khi bất tri bất giác mỉm cười. Nghĩ lại, một tháng kia, thật là đẹp như mộng.
Nhưng mộng đẹp chung sẽ có một ngày tỉnh lại.
Không bao lâu, Lý thị trải qua tổng tuyển cử vào trong phủ. Lại có Tống thị thanh mai trúc mã của Tứ gia, còn có hai cái thị thiếp khác cũng được tuyển tới, gia có tân nhân, dần dần tới chỗ nàng cũng ít đi. Một mình cô chẩm nan miên (trằn trọc một mình) ban đêm , nước mắt cứ rơi mãi không ngừng, trong lòng vẫn cứ tự lừa dối, Tứ gia trong lòng vẫn có nàng, chàng chẳng qua là đang bị những ả hồ ly tinh bên kia quấy nhiều lầm đường mà thôi.
Cứ như vậy tự thuyết phục bản thân, cho đến khi Lý thị có thai, sinh hạ đại cách cách. Nhìn hắn ôm đại cách cách cao hứng vui mừng, nàng phát hiện, bản thân cũng quá nực cười rồi.
Nàng thử tranh sủng qua, thử buông dáng người lấy lòng gia, thậm chí có một đoạn thời gian cũng từng âm thầm lăn lộn đám nữ nhân trong viện. Chính là vô dụng.
Nàng ngược lại đem gia đẩy ra xa, thậm chí có đoạn thời gian, nàng đều có thể cảm giác được hắn đối với chính mình sinh ra phòng bị.
Tâm lạnh, nàng rốt cuộc học được che dấu cảm xúc chính mình, một lần nữa quay về làm một chủ mẫu đủ tư cách.
Có lẽ hắn cũng bởi vậy mà vừa lòng, cho nàng thể diện, sẽ đúng ngày tới chính viện ngủ lại.
Sau này nàng có Hoằng Huy.
Phụ nữ sinh hài tử rồi đều sẽ trở nên khác. Nàng đem tâm tư đặt lên người Hoằng Huy, chuyên tâm làm một chủ mẫu mà không phải là một nữ nhân, cũng không còn ghen ghét những nữ nhân kia, nàng đã có Hoằng Huy, nàng đã làm mẹ.
Hoằng Huy dần dần lớn lên, người nhỏ nhưng hiểu chuyện, từ nhỏ đã là tiểu tri kỷ lúc nào cũng dán lấy nàng.Mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong sạch ngây thơ của Hoằng Huy, nghe giọng nói ngây thơ đáng yêu gọi nàng hai từ mẫu thân, nàng đều có thể quên đi mọi đau buồn, chỉ hận không thể chăm sóc con trai tốt hơn.
Theo thời gian, nữ nhân trong phủ chậm rãi nhiều lên, nhưng mà vô luận là tân hoan (tình mới), hay cựu ái (tình cũ), đều không thể lại làm nàng mảy may phân tâm. Nàng chỉ lo đem mọi việc trong phủ quản lí gọn gàng ngăn nắp, đối với những nữ nhân kia không bất công, cũng không ác ý, mặc cho các nàng vì tranh sủng mà mưu kế chồng chất, chỉ cần không vượt qua quy củ, nàng cũng không thèm hỏi đến.
Nàng rõ ràng an phận như vậy!
Vậy mà Hoằng Huy lại đã chết!
Hắn còn nhỏ như vậy!
Còn nhỏ như vậy!
Vì sao ông trời lại nỡ lòng tàn nhẫn?!
Hoằng Huy của nàng mới tám tuổi, còn chưa hưởng thụ hết thảy tốt đẹp thế gian, không có khí phách hăng hái, không có giục ngựa kinh thành, không có cưới vợ sinh con!
Nói cái gì bệnh tật đột phát, không thể trị!
Hoằng Huy thân thể có bao nhiêu tốt, người làm mẹ như nàng lại không rõ ràng sao?!
Hoằng Huy của nàng là bị người hại chết!
Mà Tứ gia! Mặc cho nàng cầu xin, cho dù nàng có làm loạn, có nài nỉ bao nhiêu...... Hắn cũng không tin Hoằng Huy là bị hại, không tin hậu viện hắn, những nữ nhân kia tâm tư có bao nhiêu ngoan độc, ngược lại trách cứ nàng, nói nàng điên cuồng.
Lúc này, trắc phúc tấn Đồng giai thị lại không hiểu sao sinh non, cuối cùng tra là đã sớm bi người đầu độc, nhưng Đồng giai thị thân thể tốt, miễn cưỡng hoài thai, nhưng cũng không thể giữ được, hơn một tháng liền đẻ non.
Gia giận dữ, nghiêm lệnh tra rõ, nhưng tra tới tra đi cũng không ra thủ phạm.
Lúc này, Tứ gia lại hoài nghi nàng.
Tìm không thấy cớ, liền mượn việc Hoằng Huy trách mắng nàng, nói nàng vô pháp quản gia, mới hại chết Hoằng Huy. Đoạt quyền quản gia giao cho Đồng giai thị.
Thật đáng hận... đáng hận!
Nàng bị nhốt ở trong viện, mỗi đêm mỗi đêm ôm xiêm y Hoằng Huy khóc lóc, nản lòng mà nghĩ, có lẽ liền như vậy, đến bồi Hoằng Huy cũng là tốt...
Thẳng đến một ngày nào, nàng mơ thấy Hoằng Huy, Hoằng Huy vẫn đáng yêu tri kỷ như vậy, hắn nói muốn nàng sống tốt, hắn sẽ luôn theo dõi nàng, kiếp sau còn muốn nàng làm mẫu thân.
Tỉnh lại.
Nàng rốt cuộc tỉnh lại.
Lần nữa vực dậy chính mình, rửa sạch hiềm nghi, đoạt lại quyền quản gia, càng thêm xuất lực quan tâm huynh đệ Tứ gia, hiếu thuận nương nương, chiếu cố mọi việc trên dưới, bắt đầu dụng tâm chiếu cố nữ nhân hậu viện, không chỉ có hỏi han ân cần, còn vì các nàng duyên y tiến bổ. Rốt cuộc một lần nữa được gia tín nhiệm.
Sau đó nàng bắt đầu ngầm tra xét, suy cho cùng phải tìm ra hung thủ hại chết Hoằng Huy.
Sau này, nàng điều tra ra.
Đồng giai thị! Quả nhiên là ả!
Nàng bắt đầu cùng Đồng giai thị đấu pháp, nhưng vô luận như thế nào cũng vô pháp ảnh hưởng đến ả, càng là vài lần bị Đồng giai thị tương kế tựu kế, tố giác đến trước mặt gia. Bị gia quở trách, bị chán ghét, thậm chí có bị đánh. Nhưng nàng một lần cũng chưa từng lùi bước.
Đến khi Đồng giai thị có thai lần thứ hai, nàng khí hận đến cực điểm, sử dụng không ít thủ đoạn nham hiểm, vẫn không thể mảy may động chạm Đồng giai thị.
Đồng giai thị sinh hạ Tứ a ca, nàng nhìn đứa trẻ kia được gia yêu thích, vì đứa trẻ kia sinh ra mà mừng rỡ, thậm chí quên đi ngày giỗ Hoằng Huy ......
Nàng rốt cuộc nổi điên.
Có lẽ nàng đã sớm điên rồi, bất quá hiện tại là không thể tiếp tục che dấu điên cuồng mà thôi.
Thừa dịp sinh nhật gia, trong phủ tổ chức yến khách, nàng để tất cả mọi người rời đi, một mình đem theo đứa trẻ kia định đẩy xuống hồ nước.
Chính là chưa kịp động thủ, đã bị gia mang theo một đoàn huynh đệ phát hiện......
Hoàng tử Đại thanh không có hòa li, không có hưu thê, nhưng lại có thể —— tang ngẫu (tang vợ).
Uống xong rượu độc, nàng vẫn không cam lòng, bởi vì nàng còn chưa thể báo thù cho Hoằng Huy. Nhưng nàng lại là vui vẻ, rốt cuộc có thể đi gặp Hoằng Huy, đứa trẻ đáng thương, một mình cô đơn dưới mặt đất, nhất định rất lạnh, rất lạnh......
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ngượng ngùng, up chương chậm một giờ...... Bởi vì có chút rắc rối nhỏ.
Lần này ta chuẩn bị một chương thanh xuyên văn không giống bình thường lắm, mục đích chính sẽ là vả mặt Tứ gia, tự mình thượng vị.
Ta vốn dĩ vẫn luôn cho rằng tứ phúc tấn kết hôn cùng lắm là khi mười bốn tuổi đi, sau đó nghĩ kết hôn năm mới sinh nhi tử, nàng khẳng định là không được sủng.
Kết quả lúc viết đi tra tài liệu một chút, mới phát hiện tứ phúc tấn kết hôn khi mới mười tuổi! Đáng sợ...... Thật là đáng sợ...... Không biết Thanh triều ở loại tình huống này có thể viên phòng hay không, cổ đại, đúng là đáng sợ...