Xuyên Nhanh: Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

chương 4: phế thái tử (4)-1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

()-

Đảo mắt một năm qua đi.

Mười lăm tháng tám, trung thu trăng tròn.

Từ khi lập triều đến nay, trung thu mỗi năm, Huyền Võ Đế đều sẽ cử hành gia yến. Hoàng tử, hậu phi, Ngụy thị tông thân đều sẽ tham dự, một phen đoàn viên vô cùng náo nhiệt.

Nhưng năm nay không khí cung yến trung thu có chút kỳ quái.

Tháng giêng năm trước, nghe nói Thái Tử bị bệnh, sau đó Huyền Võ Đế lại phái binh vây Đông Cung, ngôi vị trữ quân có chiều hướng lung lay, triều đình cũng bắt đầu một phen rung chuyển.

Cung yến trung thu năm trước, tộc trưởng Ngụy thị, lão vương gia thúc thúc ruột của Huyền Võ Đế ôm tâm tình muốn ổn định thời cuộc, từng thỉnh Huyền Võ Đế thả Thái Tử, để Thái Tử tới tham gia cung yến.

Huyền Võ Đế đẩy nói Thái Tử thân thể không khoẻ, cự tuyệt.

Lão Gia Vương gia rốt cuộc không có thực quyền, cũng không quá dám ỷ vào bối phận cao cậy già lên mặt, bị cự tuyệt sau liền không nói thêm.

Nhưng việc này cũng không êm đềm mà trôi qua.

Sau yến hội, Tam, Tứ hoàng tử động tác càng thêm không kiêng nể, bắt đầu công kích thậm tệ Đông Cung nhất phái quan viên, chỉ cần là một chút lông gà vỏ tỏi liên quan đến Đông Cung , đều sẽ bị lôi ra buộc tội.

Phe Thái Tử lúc này mỗi người đều bị tìm các loại lý do công kích, phân nửa bị chuyển về tỉnh huyện công tác, phân nửa còn lại, bảy tám phần chuyển sang đầu quân cho Tam, Tứ hoàng tử. Chỉ vẻn vẹn nửa năm, quan viên phe Thái Tử còn dư lại trên triều đều là thành phần cốt cán, cũng coi như lợi hại, một phen mưa rền gió giữ vẫn có thể trụ lại được.

Đương nhiên, trong lúc này, quan viên phe Thái Tử ngoài chờ ngày Thái Tử quay lại, thỉnh thoảng đi tìm Lưu Dịch Chiều bàn luận cũng không thể làm gì khác. Muốn lúc này phản công Tam, Tứ hoàng tử thật là có chút khó khăn. Hơn nữa tam, Tứ hoàng tử hai phái cạnh tranh cũng rất kịch liệt, trong triều chướng khí mù mịt.

Tình huống giằng co này kéo dài thêm ba tháng.

Đại yến trừ tịch (tiệc đêm ba mươi), Lưu Dịch Chiêu cầm đầu mấy vị lão thần tử, đột nhiên nước mắt nước mũi giàn giụa quỳ giữa sảnh lớn cầu Huyền Võ Đế chấp thuận Thái Tử thượng triều, Huyền Võ Đế giận tím mặt, đem đám người Lưu Dịch Chiêu mắng một trận, thậm chí muốn lôi mấy lão thần ra ngoài sân phạt trượng.

Cuối cùng vẫn là đám người Tả tướng thương xót đồng liêu, lại nói đám người Lưu Dịch Chiêu không có ai dưới năm mươi, tuổi tác một bó, liều mạng khẩn cầu, Huyền Võ Đế mới miễn cưỡng buông tha.

Nhưng mà mấy hôm sau liền có thánh chỉ cho Lưu Dịch Chiêu cáo lão về hưu, về quê hưởng phúc.

Lưu Dịch Chiêu vừa đi, đảng Thái Tử cũng hoàn toàn giải tán, đa phần đều bị Huyền Võ Đế biếm quan, điều đến nha môn dưỡng lão, không thì điều đến nơi hỉ ho cò gáy, tóm lại, thêm một tháng trôi qua, toàn bộ phe Thái Tử xuống đài.

Nhưng chút diễn biến này cũng không có nghĩa là sóng gió trong trều đã qua.

Rốt cuộc, mục đích cuối cùng của Tam, Tứ hoàng tử không phải là kéo Thái Tử xuống ngựa, mà là để chính bản thân chiến thắng, giành được ngôi cửu ngũ chí tôn.

Không còn chướng ngại vật đằng trước, liên minh Tam hoàng tử Tứ hoàng tử đảng nháy mắt trở mặt, bắt đầu đánh giáp lá cà.

Khi Thái Tử còn thượng triều, phân nửa quan viên vẫn là Đảng bảo hoàng, ủng hộ người thừa kế chính thống, mà đảng bào hoàng thì đều là người của Huyền Võ Đế, một số ít mới là môn hạ của Thái Tử.

Mà Thái Tử khi ấy danh chính ngôn thuận, nhiều người ủng hộ, đảng bảo hoàng cũng khá xem trọng hắn, cho nên Thái Tử thực bình tĩnh, không rảng rỗi mà cùng chính lão cha mình tranh giành địa bàn.

Nhưng hiện tại, Tam, Tứ hoàng tử lại vô pháp bình tĩnh.

Tuy rằng Thái Tử đã không còn là một chướng ngại, cả ngày bị nhốt ở Đông Cung, nhưng Huyền Võ Đế một ngày không phế Thái Tử thì Tam, Tứ hoàng tử thêm một ngày chưa thể ngồi yên.

Không có cái danh chính thống như "Thái Tử" liền không có sự công nhận của thiên hạ, cũng không có đại nghĩa trong tay, liền không có cảm giác an toàn.

Hai hoàng tử bẻ tay tính toán thế lực chính mình, không sai biệt lắm một nửa cướp được từ tay Thái Tử, nhưng này như thế nào đủ? Hơn nữa còn có đối thủ như hổ rình mồi, hai người không hẹn mà cùng bắt đầu điên cuồng khuếch trương.

Quan viên tam tỉnh lục bộ trung các cấp, chỉ cần không phải người của Tam, Tứ hoàng tử, lại vừa lúc đảm nhiệm chức vị quan trọng, cơ hồ không có ai không bị theo dõi.

Trừ bỏ mấy vị dựa lưng Huyền Võ Đế có thể đồ sộ bất động, miễn cưỡng bo bo giữ mình, người phía dưới hoặc là bị dụ dỗ đầu hàng phe Tam, Tứ hoàng tử, hoặc là bị điều đi nha môn dưỡng lão.

Bầu không khí tranh đấu ngày càng kịch liệt gay gắt, Tam, Tứ hoàng tử thậm chí còn không thể xưng huynh gọi đệ, gặp mặt nhau chỉ hận không thể xông vào đánh một trận.

Trong triều nhân tâm hoảng sợ, mà Huyền Võ Đế ngoài dự đoán khoanh tay đứng nhìn, càng khiến người hoảng loạn lo sợ. Tam, Tứ hoàng tử hai người càng thêm kiêu ngạo, thậm chí từng suýt đánh nhau trên triều.

Thẳng đến tháng tám năm nay, ước chừng cảm thấy đã nắm chắc, Tam, Tứ hoàng tử mới thả chậm bước, không còn nhìn chằm chằm quan chức, thế lực không bỏ.

Bọn họ chính thức theo dõi ngôi vị Thái Tử.

Hơn một năm Thái Tử không thượng triều nhưng vẫn không có tin tức phế Thái Tử.

Hai phe lại lần nữa tâm linh tương thông, từ mùng tháng tám trở đi, mỗi lần thượng triều đều có quan viên dâng tấu thỉnh phế Thái Tử.

Từ tám tháng đến nay, già nửa tháng, phế Thái Tử giống như đã thành xu thế tất yếu, không thể không phế.

Kỳ quái chính là Huyền Võ Đế vẫn luôn không tỏ ý kiến đối với chuyện này, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ đem tấu chương áp xuống không đề cập tới.

Truyện Chữ Hay