Xuyên Nhanh: Phương Pháp Chính Xác Thay Đổi Kịch Bản

chương 16: tứ phúc tấn tiến hành cách mạng tiên phong (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

()

......

Ở trong lòng mắng to hồi lâu, cái đầu dần dần lạnh xuống, nghĩ lại một màn đối thoại vừa rồi, Giang Họa cả kinh: cẩn thận khiêm nhường của ta...đi đâu cả rồi?

Làm hoàng đế phong kiến lãnh đạo quốc gia hai mươi mấy, bản thân làm càn độc đoán hồi lâu, dường như không thể chấp nhận được bất luận cái gì không như ý.

Hôm nay vốn dĩ không cần nháo cương như vậy, Giang Họa từ lúc bắt đầu đã biết rõ tứ gia thiên vị Đồng Tú Ngọc đến mức nào, cũng hạ quyết tâm không cùng Đồng Tú Ngọc tranh phong, chỉ đợi điều tra rõ việc của Hoằng Huy, liền an an làm phúc tấn, lúc sau lại nghĩ cách để rớt Dận Chân ngôi vị hoàng đế, hoàn toàn thay đổi cốt truyện, liền tính xong.

Nhưng đến khi phát hiện hắn có thể thiên vị đến mức mạng của con trai mình cũng có thể ngó lơ, Giang Họa liền bị lửa giận chi phối, từ khi Dận Chân nói ra hai từ "mẫn cảm", lý trí liền dần dần rời bỏ cô mà đi.

Chết người hơn chính là,

Giang Họa tức giận không phải là vì đồng tình thương hại tình cảnh của tứ phúc tấn, không phải vì khó chịu khi cái chết của Hoằng Huy không được sáng tỏ, thậm chí cũng chẳng phải vì Dận Chân đối xử quá bất công.

Mà là bởi vì ——phản ứng của tứ gia không giống với những gì cô dự đoán, hành động của hắn cũng cho thấy một két quả tương tự, tương lai cũng tuyệt không theo như cô mong đợi.

Hoàng đế nắm trong tay quyền thống trị tuyệt đối với thần tử, Giang Họa trước kia là hoàng đế một tay thức đẩy cải cách triều đình, hậu cải cách càng là một tay nắm giữ quyền lực. Lời nói của hoàng đế, triều thần không làm theo chính là ngôn quan gián thượng, chưa từng có người gián ngôn hoàng đế Giang Họa, chỉ có thể tóm chút việc nhỏ không đau không ngứa gián ngôn, có ai đến tìm Giang Họa mà không phải nói mấy lời uyển chuyển chứ...

Đó là lí do vì sao sau khi thoái vị, Giang Họa đến biệt cung ở, không hề tham dự chuyện triều chính, cũng là vì bản thân cô không muốn, chứ không phải không thể.

Ví dụ như Ngụy Diễn, cho dù đã đăng ngôi cữu ngũ, vẫn hết mực cung kính với lão cha tiện nghi như cô, mỗi lần tới biệt cung thỉnh an, chỉ cần co mở miệng đối việc trong triều, Ngụy Diễn sẽ chẳng bao giờ nói một chữ "không".

Cuối cùng biết được bản thân mình là cái gì, biết được bản thân là tồn tại bất tử, còn ra điều kiện với một tu sĩ cường đại như Lăng Quang chân nhân ——bất chiến mà hàng, yếu thế cầu sinh, hiện giờ tiến vào một thế giới – dựa vào Giang Họa mới có thể tiếp tục phát triển, cho dù nhiệm vụ thất bại cũng không để lại chút thương tổn nào cho cô...

Cảm giác sống đến...... Duy ngã độc tôn, không dung bất luận kẻ nào nghi ngờ ngỗ nghịch mình, tựa hồ đã thành tất nhiên.

Nhưng điều này nhất định phải thay đổi!

Cho dù là trở thành một người có sức mạnh có quyền lực, nhưng không thể khống chế nội tâm, tự cao tự đại, thì chỉ dẫn đến thất bại, mà thất bại liên tục, trở về làm một cái cây, thật sự biến thành một thân cây!

Giang Họa không thể tiếp thu!

_____

Sau khi tứ gia rời đi, phúc tấn từ trong điên cuồng an tĩnh lại, ngơ ngác phát ngốc.

Thấy vậy, hai người Tô Bồi Thịnh cùng Lục Vu – vì trận cãi nhau kinh thiên động địa của phu thê hai ngươi, cả kinh đến quỳ rạp xuống đất thu nhỏ cảm giác tồn tại, lúc này mới run run rẩy rẩy đứng lên.

Tô Bồi Thịnh cũng dám không tiếp tục nhìn Giang Họa, chạy chậm đến ngoài cửa, lại phát hiện trừ bỏ tứ gia đã đi mất dạng, trong viện chẳng còn ai cả.

Không khỏi nghĩ, ít nhất đều hạ nhân đều là người thông minh, chỉ sợ hai vợ chồng vừa bắt đầu, liền vội vàng tránh xa, không cần hắn tới giải quyết tốt hậu quả.

Nhưng lại nghĩ đến cái gì, Tô Bồi Thịnh vẻ mặt đau khổ rón rén chạy lại chỗ Giang Họa,"Phúc tấn, nô tài, nô tài đến mang, mang cái này đi......"

Hắn thật sự bị tứ phúc tấn dạo cho một trận, mười mấy năm qua, lần đầu tiên, cũng có thể là cuối cùng, một lần phát hỏa tới mức này, nói chuyện thì thôi, đã nói chuyện thì kinh người.

Dừng một chút sau, cũng không đợi Giang Họa đáp ứng, hắn nhanh chóng khom lưng, lấy toàn bộ sức lực nhấc phạm nhân vẫn còn đang hạnh hạnh phúc phúc mà hôn mê, lấy tốc độ nhanh nhất cả đời này chạy biến.

Mà đi không được - Lục Vu liền thảm, sắc mặt trắng bệch, miệng ngậm chặt như con trai, tuy rằng đứng được dậy, nhưng đầu gối mềm nhũn thành bùn.

Một loạt động tác lưu loát của Tô Bồi Thịnh dường như đánh thức nàng từ trong hồi ức.

Đánh giá thời gian cũng không sai biệt lắm, Giang Họa liền chuẩn bị trực tiếp đi về hướng linh đường, cô đã ý thức được vấn đề của chính mình, nhưng đây là vấn đề yêu cầu tiềm di mặc hóa, cho nên hành xử ngày thường chú ý là được, quan trọng nhất chính là khống chế tính tình. Mặt khác, cũng không có gì cần chú trọng.

Tiềm di mặc hóa 潜移默化: Âm thầm thay đổi, biến đổi ngầm, thay đổi một cách ngấm ngầm không ai hay

"Lục......"

Giang Họa muốn hỏi canh giờ, nhưng cô chỉ nói một chứ "Lục", Lục Vu đứng sau lưng một tiếng phịch, quỳ xuống, "Phúc phúc phúc phúc tấn, nô nô, nô tỳ ở, ở......"

Giang Họa đỡ trán thở dài, "Ngươi phản ứng lớn như vậy làm cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi, hiện......"

"Nô, nô nô tỳ, không không, không có phản ứng ứng lớn, lớn......" Lại lắp bắp nói một câu, Lục Vu phát hiện bản thân không chỉ tiếp tục cà lăm, hơn nữa còn ngắt lời phúc tấn, hai hàng nước mắt hình như chực trào ra rồi, huhu.

Thôi, để nàng ở đây tự bình tĩnh lại đi!

Giang Họa hắc tuyến đầy đầu ra cửa.

Ở cửa viện thấy hạ nhân đứng canh gác, cô liền gọi lại, bảo đem đại nha hoàn Hoàng Diệp gọi tới, sau đó liền không nói một lời, trực tiếp hướng linh đường mà đi. Cũng mặc kệ Lục Vu là còn ở trong phòng quỳ xuống đất khóc lóc, hay là đã theo kịp.

_____

Tối hôm nay, tứ gia vẫn chưa đến linh đường.

Vốn dĩ, cổ đại cũng không phải không có quy củ cha mẹ thủ di hài cho con cái. Nhưng Hoằng Huy lại chưa trưởng thành, còn là chết non.

Với tứ gia mà nói, tới thủ là tâm ý của người làm phụ thân. Không tới cũng chẳng ai có thể chỉ trích hắn.

Buổi tối ngày đầu tiên chỉ có tứ gia tứ phúc tấn thủ, đêm nay hai trắc phúc tấn cũng tiến đến, đến nỗi đám khanh khách, tùy ý các nàng.

Bất quá Giang Họa phỏng chừng, cũng không ai dám không tới.

Đợi cho đến khi Giang Họa tiến vào linh đường, quả nhiên nên đến đều đã đến.

Giang Họa nhìn chung quanh một vòng, thấy các nữ quyến trang điểm đều thực an phận, không có kẻ nào dám thừa cơ trương tinh tác quái. Liền vừa lòng gật đầu.

Tuy rằng đêm nay tứ gia hơn phân nửa sẽ không tới, nhưng hắn tới hay không là một chuyện, đám khanh khách an phận hay không an phận lại là một chuyện khác.

Vẫn là câu nói kia, thị thiếp là một "sản vật" của xã hội phong kiến, Giang Họa không thích, nhưng sẽ không bởi vậy mà cố ý nhằm vào ai. Bất quá không nhằm là không nhằm vào, cũng không có nghĩa cô sẽ để một đám, túc trực bên linh cữu cũng muốn đi câu dẫn người, tiếp tục ở trước mặt cô chướng mắt.

Cô cũng lười nói nhiều, đơn giản dặn dò các nàng vài câu, thấy mọi người gật đầu, liền đi trước, vào canh linh cữu trước.

Ngày hôm qua, lúc vừa mới xuyên tới, cô còn hùng tâm bừng bừng, còn nghĩ sớm một chút đến xem thi thể Hoằng Huy, tìm kiếm manh mối.

Kết quả lúc trước ứng phó Dận Chân, lúc sau hai người cùng nhau tới linh đường, cô không cơ hội khai quan —— cổ nhân đối với khai quan rất kiêng kị, cho dù quan tài hiện giờ chưa đóng đinh, Giang Họa có nói cái gì, Dận Chân cũng sẽ không để cô khai quan.

Đêm nay một phòng nữ quyến, liền càng không cần phải nói.

Hơn nữa xem thái độ hôm nay của Dận Chân, phỏng chứng hắn vì muốn rửa sạch chậu nước bẩn cô hắt lên người Đồng Tú Ngọc, sẽ dùng sức lực tới tra xét.

Nếu như thế, khai hay không khai quan, đã không còn quan trọng —— dù sao bản lĩnh nghiệm thi của cô, khẳng định so với bản lĩnh tra án của tứ gia - kém xa.

Giang Họa theo thường lệ, thắp hương, vuốt ve quan tài, yên lặng nói với Hoằng Huy mấy câu, liền trở lại vị trí chính mình, đốt tiền vàng.

Mấy động tác máy món, nhất thời lại có tác dụng thả lỏng đầu óc.

Giang Họa tới hai ngày, trừ bỏ lúc này, thời gian khác không phải đối phó tứ gia, thì là đối phó tông thân nữ quyến. Mỗi câu nói, mỗi biểu tình, Giang Họa đều cẩn thận nghĩ lại, tự mình kiểm tra tra sơ hở.

Thật vất vả, hiện tại có thể thả lỏng trong chốc lát, chỉ cần trên mặt vẫn bảo trì biểu cảm, cho dù ánh mắt trống rỗng vô hồn, cũng sẽ không ai thấy kì quái, chỉ cho là phúc tấn quá mệt mỏi.

Giang Họa phóng đầu óc, tùy suy nghĩ phát tán, nghĩ các loại chuyện không đâu.

"Phúc tấn......" Đột nhiên, một thanh âm như hòa lãnh đạm vang lên, "Ngài...... không sao chứ?"

Giang Họa nhanh chóng hoàn hồn, mí mắt khẽ nhấc, xuất hiện trong tầm mắt là một nữ tử mặc trang phục Mãn thanh truyền thống, trên đầu chỉ gài một cây trâm bạc, nàng không biết từ khi nào đã ngồi quỳ ở bên cạnh, đưa giúp Giang Họa đốt tiền giấy.

Nữ tử mặt như đào hoa, ánh mắt tựa thu thủy, trên mặt dù không điểm phấn son, nhưng làn da tinh tế trắng mịn cùng hai má ửng hồng, so với trang điểm kĩ càng, càng động nhân.

Động tác nàng không nhanh không chậm, nhưng cho dù là độ cong nhẹ nơi đầu ngón tay trắng nõn, hay là đường vai lưng yểu điệu, đều ưu nhã, đẹp tựa thiên tiên. Rõ ràng không đẹp câu nhân, nhưng chỉ cần nhìn nàng trong chốc lát, liền cảm thấy trên người nữ tử này không một chỗ nào không đẹp, bất giác muốn nhìn nhiều thêm.

Tuy rằng đời trước chỉ có một mình Hoàng Hậu, đặc biệt hai năm đầu Giang Họa còn chướng ngại tâm lí, khi đó ngẫu nhiên nam tính xúc động, cô cũng không thể da mặt dày dùng tay giải quyết......

Bất quá có một lần, uống rượu vào, cùng Hoàng Hậu làm loạn, sau đó...ừm, hết thảy đều bất đồng.

Ngày hôm sau, đối diện với Hoàng Hậu thẹn thùng đỏ mặt ám chỉ nàng hết sức vừa lòng với năng lực của mình, nội tâm vốn đang xao động của Giang Họa chấn kinh rồi – dùng y học mà nói, nam nhân thật sự uống say rồi sẽ không còn biết gì, không còn loại năng lực kia – cho nên rượu cũng chỉ như tráng gan mà thôi.

Lúc sau Giang Họa thành thực đối mặt với nội tâm muộn tao của mình, hắc hắc cười nhào về phía hoàng hậu còn đang thẹn thùng......

Nói cái này, chủ yếu là muốn chứng minh, nội tâm Giang Họa, hoàn toàn chịu ảnh hưởng bởi mắt thẩm mỹ của các nam nhân ...... Cho nên đỉnh cấp mỹ nhân trước mặt, thật đúng là lóe mù mắt cô.

Khụ, cho dù cô chỉ có một lão bà là Hoàng Hậu, nhưng này cũng không đồng nghĩa Giang Họa không thể nhìn mỹ nhân nhiều chút.

Mỹ nhân bị phúc tấn "âm trầm" nhìn, không khỏi hơi nhíu mày, "Phúc tấn......?"

Giang Họa lúc này mới lấy lại tinh thần, "À...... Đồng muội muội, ta không sao."

"Phúc tấn, thiếp biết ngài khổ sở, đại a ca còn nhỏ như ......" Mỹ nhân vẻ mặt ưu thương, hốc mắt ửng đỏ, "Như thế nào lại đột nhiên...... Ngài đã nhiều ngày vất vả, thiếp đều thấy được...," nói chuyện, nàng liền tạm dừng một chút, chờ Giang Họa tiếp lời.

Nhưng Giang Họa chỉ lẳng lặng không mở miệng, Đồng Tú Ngọc nghĩ nghĩ, lại nói, "Ai...... Đại a ca ngày thường hiếu thuận ngoan ngoãn như vậy, không nghĩ tới có thẻ xảy ra chuyện như vậy, hắn đi rồi, lại mệt phúc tấn ngài ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, thật sự không nên......"

Giang Họa thưởng thức màn biểu diễn của Đồng Tú Ngọc, một mặt ở trong lòng tán thưởng cảnh đẹp hoa lê khóc lộ, một mặt phân tích mục đích nàng ta.

Cuối cùng xác định, không có mục đích, đơn thuần là tới khiêu khích.

Đồng Tú Ngọc đợi nửa ngày, Giang Họa chẳng tiếp lời nào, dùng đại a ca để đả động, phúc tấn cũng có thể bày ra thái độ bát phong bất động, trong lòng không khỏi ngầm bực, lại cười nhạo nghĩ: Tứ phúc tấn ngày thường bày ra bộ dáng yêu Hoằng Huy đến không được, lúc trước còn buồn khổ đến hôn mê bất tỉnh, hiện tại xem ra, nàng đối đại a ca dường như cũng không thâm tình như vậy...

Bát phong: ngọn gió - thuận và nghịch, là những điều thường làm tâm con người bất an xao động.

Cho nên nói, nữ nhân cổ đại, căn bản không hiểu nhân quyền tự do, không hiểu tình yêu. Là con mình dứt ruột đẻ ra, lại cũng chỉ coi trọng hắn có thể mang lại cho mình cái gì, một khi lợi ích không còn, chẳng phải là máu lạnh vứt bỏ.

Tức phúc tấn này cũng chẳng khác gì, thậm chí càng quá đáng, không biết nàng lăn lộn đại a ca, áp bách hắn đến mức nào, buộc hắn phải "hiểu chuyện hiếu học", tới lấy lòng tứ gia đâu.

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt nàng không khỏi thể hiện chút chế giễu nhưng thật nhanh lại che giấu. nhưng Giang Họa là ai chứ, liếc mắt một cái liền nhìn ra ý tưởng trong đầu nàng.

Thấy vậy, cô có chút tiếc nuối, mỹ nhân này túi da có đẹp, bên trong lại là một kẻ ngu xuẩn, tựa hồ cũng không có lực hấp dẫn.

So sánh với Hoàng Hậu, kém xa.

Không chờ mong gì, Giang Họa cũng lười đối ứng Đồng Tú Ngọc, liền nói mấy câu đuổi nàng ta đi, lúc sau tiếp tục đốt vàng mã.

Truyện Chữ Hay