Editor: Trầm Âm
Nửa bên mặt của Viên Trị bị Minh Ca cho một cái tát kia, cơ bắp bởi vì tức giận mà giật giật.
Bị một phụ nhân đánh, còn là đánh vào mặt, cái này cũng không phải là tình thú, mà là một sự sỉ nhục. Hắn giơ tay muốn đánh lại, ngón tay lại đột nhiên ngứa ngáy, giống như có ngàn vạn con kiến đang bò trên ngón tay của hắn. Loại cảm giác ngứa ngáy này dần dần liền lan tràn đến cánh tay rồi tới bả vai......
Ngay từ đầu hắn còn có thể chịu đựng, nhưng chậm rãi liền không nhịn được nữa. Hắn duỗi tay gãi. Chỉ là hắn vừa gãi một cái, sự ngứa ngáy trong nháy mắt liền giống như đại hồng thủy ngăn không được, hai tay của hắn luân phiên cọ cọ, hai chân cũng bắt đầu cọ xát......
Quả thực liền giống như người bệnh không thể khống chế được chính mình......
Minh Ca quyết đoán lui về phía sau, rời xa tên gia hỏa này.
"Thuốc, thuốc, thuốc......" Viên Trị cảm thấy yết hầu của chính mình tựa hồ cũng ngứa giống như có một con sâu đang bò. Vừa rồi Minh Ca có nói độc trên ngân châm sẽ chỉ làm cho người ta phát ngứa. Ngay từ đầu hắn vẫn chưa để ý, lúc sau trên người cũng không có phản ứng, hắn cũng đã nhanh chóng quên mất việc này. Kết quả không nghĩ tới, độc dược này khi phát tác lên sẽ mãnh liệt như vậy, tứ chi trên người vô cùng ngứa, chỉ có đại não là còn thanh tỉnh. Nhưng càng thanh tỉnh thì loại cảm giác ngứa ngáy này liền trở nên rõ ràng hơn, làm hắn hận không thể đập đầu vào tường để ngất xỉu.
"Đế phụ đây là muốn cái gì?" Minh Ca cùng Viên Trị bảo trì khoảng cách an toàn, lúc này mới khoan thai khoanh tay mà đứng, bộ dáng xem kịch vui nhìn Viên Trị, thuận tiện còn không quên bổ đao, "Đế phụ muốn cái gì, thì cứ việc nói với cung nhân. Nếu như có người dám cắt xén phân lệ của đế phụ thì cứ đến nói với trẫm, trẫm sẽ làm chủ cho đế phụ!"
"Thuốc, thuốc, thuốc......" Viên Trị trừng mắt nhìn Minh Ca, đôi mắt giống như sắp nứt ra!
"Quả nhiên là muốn uống thuốc, trẫm đã khuyên đế phụ là không thể ngừng uống thuốc mà, haizzz!" Minh Ca một bộ giống như không nghe không thấy biểu tình kịch liệt của người trước mặt.
Khí phổi Viên Trị đều muốn nổ tung, hắn muốn nhấc chân đuổi theo Minh Ca. Kết quả vừa nhấc chân, liền nhịn không được lại tiếp tục cọ cọ, cọ một hồi chưa đã thèm lại đổi qua một chân khác ......
Thời điểm Thải Tương cùng đoàn người của Thanh Bình công chúa trở về, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là Viên Trị quần áo không chỉnh tề nằm trên mặt đất, tứ chi không ngừng cọ cọ thân thể, bộ dáng rất khó coi......
Mấy cung nhân vây xung quanh đều đang dùng ánh mắt như đang nhìn một người bệnh tâm thần để nhìn chằm chằm Viên Trị.
Minh Ca nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, ngón tay trắng mịn thon dài lột hạt thông từng chút một!
"Thanh Bình!" Ngẩng đầu thấy Thanh Bình đã đến, Minh Ca vội vẫy tay, "Mẫu thân lột hạt thông cho con này!"
"Mẫu thân, người xem, đây là hoa nhài mà con tự tay hái để tặng cho người!" Thanh Bình ngồi xuống, Minh Ca đưa hạt thông cho cô bé, thế nhưng hai người lại rất có ăn ý, không có ai nói về chuyện đang xảy ra trước mắt.
Thải Tương đứng ở một bên, vài lần muốn nói lại thôi!
Vừa lúc cung nhân bưng trà cùng hoa quả lên cho Minh Ca, Thải Tương vội tiếp nhận đưa cho Minh Ca, sau đó thuận tiện nhỏ giọng nói, "Thái hậu, đế phụ ở chỗ của chúng ta thực sự không quá tốt. Hơn nữa hắn điên điên khùng khùng, người không biết còn tưởng rằng là do Thái hậu nương nương nên đế phụ mới trở nên như vậy. Không bằng, chúng ta kêu người lặng lẽ nâng đế phụ trở về?"
Thanh Bình quay đầu nhìn Thải Tương, sau đó lại nhìn về phía Minh Ca!
Minh Ca liếc xéo Thải Tương một cái, cất cao giọng nói, "Người đâu, đi thỉnh thái y, mời tất cả thái y trong Thái Y Viện đến. Nói cho bọn họ, thân thể đế phụ không khoẻ!"
Các thái y trong Thái Y Viện không nghĩ tới, chỉ là một đế phụ nho nhỏ, thế nhưng còn muốn toàn thể bọn họ xuất động vì người này xem bệnh, đáy lòng liền mắng Viên Trị. Lúc này, đoàn người mới không nhanh không chậm đi theo cung nhân.
Bọn họ không nghĩ rằng Viên Trị sẽ ở trong điện của Thái hậu, nên một đường này đều là chậm rì rì đi tới, đáy lòng tỏ vẻ rất xem thường.
"Đế phụ tới đây thỉnh an trẫm. Thế nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì đã biến thành dáng vẻ này. Các khanh mau nhìn xem tại sao lại thế này, bằng không người khác còn tưởng rằng trẫm làm gì đó với đế phụ nữa!" Vẻ mặt Minh Ca ưu sầu cùng lo lắng, sớm đã không còn thản nhiên thích ý như lúc nãy.
Chúng thái y tất nhiên nhận lời, bất quá bọn họ chẩn bệnh cả nửa ngày cũng nhìn không ra tình huống của Viên Trị là cái bệnh gì, chỉ có một thái y trẻ tuổi do dự nói, "Tình trạng của đế phụ có chút giống với bệnh ngoài da của hài tử cách vách nhà thần. Nghe nói loại này là bệnh từ khi còn nhở, nếu không phát tác thì còn tốt, một khi phát tác liền sẽ ngứa ngáy cả người, làn da chậm rãi thối rữa!"
Loại lời nói không cần chịu trách nhiệm này, chúng thái y quyết đoán phụ họa.
Yết hầu của Viên Trị ngứa tới mức không thể phát ra bất cứ lời nói nào, hận không thể đem toàn bộ đồ vật trước mắt nuốt xuống, bất quá đại não của hắn vẫn hoạt động rõ ràng a. Nghe đám thái y nói xong, hắn cực kỳ tức giận, đôi mắt mở lớn, trong miệng hồng hộc thở dốc.
Vị thái y trẻ tuổi liền chỉ vào đôi mắt của hắn mà nói, "Nhìn xem, đôi mắt của đế phụ sung huyết, bệnh trạng giống hệt hài tử kia!"
Viên Trị:......
Sau khi sai người nâng Viên Trị về chỗ ở của hắn, mọi người cũng lui bước. Lúc này, Thải Tương mới bùm một tiếng, quỳ gối trước người Minh Ca, "Thái hậu nương nương, nô tỳ sai rồi, cầu người trách phạt!"
"Ha, ngươi sai rồi? Sai ở chỗ nào?"
Thải Tương nghe vậy, liền ngẩng đầu bi thương nhìn Minh Ca, bộ dáng giống như oán phụ, "Thái hậu nương nương, nô tỳ, nô tỳ theo ngài nhiều năm như vậy, nô tỳ tự biết chính mình có chút vụng về, không được Thái hậu nương nương coi trọng. Chỉ là, chỉ là nô tỳ dám đối mặt với trời mà thề, nô tỳ đối với Thái hậu nương nương vẫn luôn trung thành không thay đổi. Hiện giờ, bên người Thái hậu nương nương có vô số cung nhân vờn quanh, nô tỳ có rất ít cơ hội để gần gũi với người, vì vậy cũng không có cơ hội tỏ lòng trung thành với Thái hậu nương nương. Nương nương, hôm nay nô tỳ sai rồi, nô tỳ quá vội vàng, nô tỳ muốn nương nương coi trọng nô tỳ một lần nữa, là nô tỳ sai rồ. Nô tỳ sẽ không dám vọng tưởng nữa, nô tỳ chỉ muốn có thể tiếp tục phụng dưỡng nương nương, nô tỳ luyến tiếc không muốn rời khỏi nương nương!"
Minh Ca nhìn chằm chằm người khóc không còn một chút hình tượng gì trước mặt, tuy rằng nữ tử này chật vật nhưng vẫn biểu lộ chân tình. Nếu như người bình thường nhìn thấy thì có lẽ sẽ cảm thấy nữ nhân này đúng thật là vô cùng trung thành. Nếu như nàng ta bất trung thì làm sao có thể không màng hình tượng của chính mình mà khóc rối tinh rối mù như vậy. Chỉ là giờ phút này, trong mắt Minh Ca trừ bỏ lạnh lẽo, thì chỉ còn lại trào phúng.
Khi nguyên chủ sắp chết có lẽ cũng không biết, người được coi là nô tài trung thành nhất của nàng lại là người phản bội nàng lợi hại nhất, là người mai phục giăng cho nàng không biết bao nhiêu tai họa.
"Thải Tương, trẫm tin tưởng ngươi trung thành. Trẫm đối xử với ngươi như vậy là có nguyên nhân. Trẫm có một việc rất quan trọng, chỉ có ngươi mới có thể giúp trẫm hoàn thành."
"Thật vậy sao?" Thải Tương dùng tay áo lau đi hai hàng nước mắt. Nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt cao hứng nhìn Minh Ca, "Thì ra thái hậu nương nương không phải cố ý vắng vẻ nô tỳ. Nô tỳ thực vui vẻ. Nương nương, người có cái gì phân phó thì cứ việc nói, cho dù vượt lửa vượt sông thì Thải Tương cũng sẽ vì nương nương hoàn thành!"
Nửa canh giờ sau, Thải Tương ôm tay nải của chính mình đứng ở cửa điện của Viên Trị cùng Thích Vi đang ở. Nàng ta còn có chút hốt hoảng không thể phản ứng, cho đến khi thái giám đọc xong thánh chỉ, không kiên nhẫn thúc giục nàng ta hai lần, thì nàng ta mới tỉnh mộng. Thái hậu nương nương lấy lý do đế phụ sinh bệnh, cần có người ở bên chăm sóc, an bài nàng ta đến bên người đế phụ phụng dưỡng, Thái hậu để nàng giám thị nhất cử nhất động của đế phụ cùng với Thích Vi.
Ngay từ đầu Thải Tương không muốn rời khỏi Minh Ca nên đã cự tuyệt, chỉ là Minh Ca trực tiếp nói với nàng ta: Ngươi là người trung thành với ta nhất. Trừ bỏ ngươi, người khác ta đều không yên tâm......
Hết chương .
//