Editor: Trầm Âm
“Mấy ngày hôm trước, con đàn dương cầm ở một nhà hàng. Có một cây dương cầm bị khách làm hư. Bởi vì đó là cây dương cầm bản giới hạn, cho nên vị khách kia phải bồi thường một số tiền rất lớn. Số tiền này là giám đốc khen thưởng cho con vì con kịp thời giữ vị khách đó lại, không cho hắn chạy.”
“Thế cũng không có khả năng nhiều như vậy!” Mấy ngày nay, bởi vì gạo củi mắm muối tương dấm trà, Mẹ Thời cũng biết một đồng tiền quan trọng như thế nào. Số tiền Minh Ca lấy ra cũng không phải là một ngàn tệ hay một vạn tệ! Mà đây chính là triệu đô la đó.
“Cái này tính là gì!” Minh Ca xua tay, cố ý thở dài nói, “Số tiền bồi thường dương cầm lên đến triệu đô la. Nếu như con không giữ chặt vị khách kia lại, nhà hàng chạy đi đâu để tìm triệu đô la đây.”
Mẹ Thời líu lưỡi, cảm thấy con gái nhà mình nói cũng rất có đạo lý. Chỉ là nhất thời lại cảm thấy có nơi nào kỳ quái. Số tiền này bất tri bất giác chạm đến nỗi thương tiếc con gái trong lòng mẹ Thời, bà lôi kéo tay của con gái, “Không phải con nói con đi làm ở công ty hay sao? Sao bây giờ lại biến thành đàn dương cầm? Trách không được hai ngày nay con đều dùng nước ấm ngâm tay. Nhất định mỗi ngày đều phải đàn đến khi ngón tay mệt mỏi. Đứa nhỏ này, từ nhỏ đến lớn đều chưa chịu qua cực khổ như vậy!”
Minh Ca an ủi mẹ Thời một hồi, mới có thể làm cho không khí sinh động một lần nữa. Cô nghe cha Thời thở dài, đại khái cha Thời cũng muốn nói với cô điều gì. Chỉ là mẹ Thời đã nói hết những gì ông muốn nói, nên cha Thời chỉ có thể trầm mặc.
Trải qua chuyện này, Minh Ca dứt khoát nghỉ việc ở nhà hàng Pháp, mỗi ngày kiên trì luyện võ, kiên trì đi đến khu ăn vặt gần trường học!
Khối thân thể này của cô bởi vì phá thai, cộng với mấy ngày bôn ba khắp nơi không thể nghỉ ngơi, cho nên hiện giờ cô có thể cảm giác được thân thể đã trở nên kém cỏi, vô cùng kém!
Cô cần phải trở nên thật cường đại, cho dù là thân thể hay diện mạo.
Sau khi thử vai, cô được thông báo tiến vào vòng thi thứ hai. Minh Ca tất nhiên phải mời hội trưởng ăn một bữa để cảm tạ.
Mỗi ngày, vị hội trưởng hội học sinh này đều sẽ yên lặng ngồi xổm ở bên cạnh sạp bán nghệ của Minh Ca để vây xem. Khi được Minh Ca mời, cậu ta thật sự cao hứng, đôi mắt màu lam sáng lên, “Tiểu Minh, tôi có một vị học trưởng đã nhiều năm không gặp, tôi có thể mời anh ấy đến cùng được không? Học trưởng này cũng là người Trung Quốc!” Kỳ thật cậu ta muốn mời vị học trưởng kia để làm sinh động bầu không khí. Bởi vì khi cậu ta ở cạnh Minh Ca, cho dù cậu ta thao thao bất tuyệt nói hết một giờ, Minh Ca cũng chỉ đáp lại vẻn vẹn một hai chữ! Cái này thật khiến cho cậu ta cảm thấy thật buồn rầu.
Minh Ca tất nhiên đồng ý. Chỉ là khi nhìn thấy người đàn ông đi bên cạnh hội trưởng ở nhà hàng, gương mặt mỉm cười của Minh Ca bỗng nhiên biến lạnh.
Là Nghiêm Tiêu.
Một đời kia của nguyên chủ, đến chết cô ấy cũng muốn gặp Nghiêm Tiêu để tìm một lời giải thích. Nhưng ngay từ đầu Nghiêm Tiêu đã trốn cô ấy. Cuối cùng, cô ấy bị bán cho một người đàn ông ở thôn nhỏ trong núi, lăn lộn nhiều năm như vậy. Nguyên chủ vốn đang ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, lại bị tra tấn trở thành một người phụ nữ tuổi già sức yếu. Cho nên cho dù Nghiêm Tiêu đứng ở trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không dùng bộ dáng nghèo túng thất vọng của chính mình đối mặt với Nghiêm Tiêu để chất vấn.
Thời điểm nguyên chủ chạy trốn khỏi nơi đó, đã tìm được công việc rửa chén ở một nhà hàng để tích cóp tiền vé máy bay. Khi đó, cô ấy đã từng nhìn thấy Nghiêm Tiêu một lần. Lúc ấy, Nghiêm Tiêu vẫn mang theo đôi mắt hào hoa phong nhã như cũ, vừa thân sĩ vừa phong độ. Thời gian mấy năm đã khiến hắn càng thêm thành thục cùng mị lực. Cô gái cùng hắn ăn cơm được hắn ôn nhu che chở.
Nguyên chủ đi đường tắt ở bếp thông đến cửa chính, nhìn Nghiêm Tiêu giơ tay nhấc chân đều khiến cho người khác mê muội, nhìn người con gái ở bên người hắn, nước mắt liền rơi như mưa. Cô ấy muốn lao ra chất vấn, muốn cầm một con dao chém chết Nghiêm Tiêu.
Nhưng rốt cuộc trong đáy lòng của nguyên chủ, cha mẹ vẫn chiếm phần quan trọng hơn. Cô ấy không muốn bản thân lại lâm vào lao ngục, đến mặt của cha mẹ còn chưa được thấy. Lúc ấy, nguyên chủ còn chưa biết được phụ thân của chính mình đã qua đời!
Nói đến cùng, mọi lý do đều là cô ấy sợ.
Xét về tâm tư hay lòng dạ, cô ấy đều không thể so sánh được với những người này. Tài lực của nguyên chủ lúc đó ở trong mắt những người này càng không đáng nhắc tới. Cho dù là Nghiêm Tiêu hay là Ninh Hữu Tỉ thì cũng đều có thể bóp chết cô ấy giống như ngắt chết một con kiến.
Cô ấy sợ.
Nguyên chủ không muốn tiếp tục trêu chọc những người này, sau đó lại nghẹn khuất chết đi như vậy. Cô ấy còn có cha mẹ. Đã rất lâu, rất lâu rồi cô ấy không được nhìn thấy cha mẹ. Cô ấy còn thân nhân nên cô ấy phải vướng bận.
Đối với những người này, cô ấy thậm chí tình nguyện né xa ba thước.
Sau khi Nghiêm Tiêu rời đi, nguyên chủ còn từng theo đuôi hắn tiến vào bãi đỗ xe. Nhìn hắn cùng cô gái kia ôm hôn nồng nhiệt ở trên xe, triền miên lâm li. Bọn họ thâm chí còn không đóng cửa sổ xe. Nguyên chủ nghe cô gái kia nói: Không được, có người nhìn thấy.
Nghiêm Tiêu quay đầu, liếc mắt nhìn nguyên chủ một cái, trả lời: Bất quá chỉ là một bác gái đi ngang qua, không có việc gì!
Một câu kia đã khiến cho nguyên chủ hoàn toàn không còn dũng khí cùng Nghiêm Tiêu giằng co.
Nguyên chủ lấy loại bộ dáng này xuất hiện ở trong mắt Nghiêm Tiêu, bất quá chỉ khiến cô ấy trở thành trò cười trong mắt những người này thôi.
Nếu nói người nguyên chủ hận nhất chính là Ninh Hữu Tỉ, thì người cô ấy oán nhất chính là người được cô coi như anh trai mà kính yêu, Nghiêm Tiêu!
Người đàn ông này được nguyên chủ coi như anh trai ruột. Là hắn đã đẩy nguyên chủ hướng về phía vực sâu. Có thể nói, Nghiêm Tiêu không phải kẻ giết người, nhưng hắn chính là người đã đưa dao để người khác giết chết nguyên chủ. Mặc kệ là nguyên nhân gì cũng không thể thay đổi được sự thật này.
Nguyên chủ oán hận hắn còn nhiều hơn Ninh Hữu Tỉ. Bởi vì hắn là người nguyên chủ tin cậy nhất. Bị người thân cận nhất phản bội, so với việc bị người xa lạ phản bội còn tổn thương nhiều hơn gấp mấy ngàn lần.
Minh Ca không nghĩ bản thân sẽ lấy phương thức này để gặp được người nguyên chủ tâm tâm niệm niệm. Ngay lúc nãy, cô còn nghĩ khi về nước, sau khi thu thập Ninh Hữu Tỉ sẽ đến tìm người này tính sổ. Kết quả, hiện tại không cần tốn nhiều sức, cô đã có thể gặp được hắn.
Nhìn thấy Nghiêm Tiêu, tuy Minh Ca kinh ngạc, nhưng mà cô càng kích động nhiều hơn.
Là cái loại kích động mà rốt cuộc cũng có thể tìm được một chỗ phát tiết tất cả oán khí chôn ở đáy lòng.
“Tiểu Minh, tới đây, tôi giới thiệu một chút. Đây là học trưởng của tôi, cũng là người Trung Quốc. Anh ấy rất lợi hại……”
“Tôi biết hắn!” Minh Ca đánh gãy lời nói của hội trưởng hội học sinh. Đại khái cô cảm thấy ngữ khí của chính mình quá mức lạnh lùng, cho nên cô mỉm cười xin lỗi với cậu ta.
“Hai người quen nhau à? Thật tốt quá!” Tuy rằng hội trưởng cảm thấy không khí có chút quái lạ, bất quá cậu ta cũng không có suy nghĩ nhiều.
“Là khá tốt!” Minh Ca tiếp tục bảo trì nụ cười, tư thế hơi cúi người hướng về phía Nghiêm Tiêu, “Tiêu ca ca, mời ngồi. Hôm nay là tôi mời khách, không say không về nha!”
Ngôn ngữ của cô mềm nhẹ, ánh mắt sáng ngời, nụ cười trên mặt không có một tia miễn cưỡng. Trừ bỏ sự kinh ngạc của cô khi vừa nhìn thấy hắn, Nghiêm Tiêu lại không thể tìm được nửa điểm biểu tình tiết lộ cảm xúc trên mặt cô.
Có vài lần hắn muốn mở miệng nói chuyện, cuối cùng đều biến thành trầm mặc.
Minh Ca tựa hồ không có một chút thắc mắc nào khi hội trưởng hội học sinh có quan hệ với Nghiêm Tiêu.
“Anh ấy là ca ca nhà bên của tôi. Khi còn nhỏ, tôi luôn bò ở trên lưng anh ấy. Mỗi lần tôi muốn ngồi bàn đu dây, cũng sẽ tìm anh ấy đến để đẩy. Tiêu ca ca đối xử với tôi vô cùng tốt. Mẹ tôi không cho tôi ăn kẹo, đều là anh ấy trộm đưa cho tôi. Lúc tôi còn rất nhỏ, tôi còn cho rằng Tiêu ca ca chính là anh ruột của tôi đó!”
Hết chương .
//