Editor: Trầm Âm
Lại có người tới cầu hôn, người cầu hôn chính là tam vương tử Đột Quyết, cầu thú trưởng công chúa!
Minh Ca suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, vị tam vương tử này chính là người giết chết lão Kha Hãn để cướp ngôi, cũng là Khả Hãn thứ hai mà Thanh Bình tái giá. Minh Ca tất nhiên cũng không đáp ứng!
Văn võ bá quan lại phản đối cách làm của Minh Ca. Tuy rằng Đột Quyết chỉ là tiểu quốc, nhưng cũng là tiểu quốc thường xuyên quấy nhiễu biên cảnh khiến cho dân chúng lầm than. Lúc này đây, tam vương tử có thành ý mười phần, hơn nữa còn đáp ứng sau khi hai nước kết giao hảo, nếu như hắn còn sống một ngày, biên cảnh Đại Tề tuyệt đối sẽ không có người Đột Quyết tới xâm phạm!
Ngay cả hoàng đế Viên Quảng Dập cũng cùng chúng thần quỳ gối trước mặt Minh Ca, cầu Minh Ca vì thiên hạ bá tanh mà đáp ứng việc này.
Minh Ca đứng ở trên thềm son cao cao, ánh mắt quét về phía Viên Quảng Dập trên mặt đất, trong mắt đã không biết là vui hay buồn. Hiển nhiên hôm nay, những người này đã sớm thương lượng tốt. Những đại thần đó vì quốc gia xã tắc thì còn có thể lý giải. Chỉ là Viên Quảng Dập, hắn cùng các đại thần quỳ gối nói ra lời nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, không lẽ hắn không có nghĩ tới cái người đi hòa thân chính là thân tỷ tỷ của hắn hay sao!
Thất vọng đến cùng cực nên đã không còn cảm xúc nào khác. Viên Quảng Dập của hiện tại, đã xem nàng thành chướng ngại vật ngăn cản hắn nắm giữ quyền lực lớn nhất. Nàng ở trong mắt Viên Quảng Dập, đã là một địch nhân mà hắn muốn loại bỏ.
"Mẫu thân, ta gả!" Thanh Bình lại cười khanh khách, dường như việc này cũng không phải là cái gì quá ghê gớm, "Mẫu thân, người không cần khó xử, ta gả cho hắn là được!"
Minh Ca không khó xử. Nàng cũng không vì việc này rối rắm, nàng đang xuống tay an bài việc của Viên Quảng Dập.
"Mẫu thân, kỳ thật con đã từng gặp qua tam vương tử kia. Lần trước con xuất cung đã chém hắn một đao! Người nọ kỳ thật cũng không tồi. Mẫu thân, người không cần lo lắng!"
Cái đứa nhỏ ngốc này, con bé nào biết rằng việc gả cho một người cùng với việc gả cho một quốc gia, có khác biệt rất lớn!
Sau đó, tam vương tử lén lút đến gặp mặt Minh Ca, hai người hàn huyên một buổi sáng, lúc này Minh Ca mới đáp ứng hôn sự này!
Thanh Bình cùng Viên Quảng Dập, đều đã đi lên con đường nguyên bản của chúng. Bất quá rõ ràng, lúc này đây Thanh Bình rốt cuộc cũng không khúc chiết nhấp nhô giống như kiếp trước. Tam vương tử hướng nàng bảo đảm nhiều như vậy, Minh Ca đột nhiên cảm thấy, có lẽ tam vương tử thật đúng là phu quân của Thanh Bình.
Thanh Bình vừa mới gả, các đại thần liền nộp sổ con yêu cầu Minh Ca đem chính quyền trả lại cho tiểu hoàng đế Viên Quảng Dập. Ha, thằng nhóc trẻ trâu này đã không còn nhỏ, hiện giờ đã mười lăm tuổi.
Đống sổ con này vừa mới được đệ lên, việc Viên Quảng Dập cùng Thích Vi ở bên nhau tại hành cung liền bị chúng đại thần bắt tại trận.
"Bệ hạ, ngươi thật sự sẽ lập ta làm hoàng hậu sao?"
"Đương nhiên, trẫm không chỉ lập ngươi làm hoàng hậu, mà trẫm còn sẽ giết cái nữ nhân tàn nhẫn độc ác kia, giúp ngươi báo thù cho Thích gia!"
"Bệ hạ, đó là mẫu thân của ngươi a. Ngươi có thể vì ta làm như vậy, ta thiệt tình đau lòng cho bệ hạ. Ngươi nói xem, sao ngươi lại có một mẫu thân như thế cơ chứ, nàng đem chính quyền chộp vào trong tay, chậm chạp không trả cho ngươi. Nàng rốt cuộc có tâm tư gì a. Ngươi chính là nhi tử duy nhất của nàng a. Làm gì có mẫu thân nào đối đãi nhi tử của chính mình như vậy. Bệ hạ, ngươi thật làm ta đau lòng, hu hu, bệ hạ nhẹ thôi!"
"Ngoan, nếu như ngươi đau lòng trẫm thì phải hầu hạ trẫm cho thật tốt! Trẫm tuyệt sẽ không giống nam nhân kia cô phụ ngươi, khiến cho ngươi uất ức......"
"A...... Bệ hạ, ta thực sự yêu ngươi, cái nam nhân kia có nơi nào so được với một ngón tay của ngươi, ngay cả Viên Đồng cũng không so sánh được với ngươi......"
"Viên Đồng? Cái tên quỷ đoản mệnh kia làm sao có thể so được với trẫm!"
Mọi người bên ngoài đồng thời thay đổi sắc mặt. Tuy rằng Viên Quảng Dập ghi tạc dưới danh nghĩa của Viên Đồng, nhưng mọi người đều biết, hắn là nhi tử của Viên Trị a. Nữ nhân của Viên Trị chính là thứ mẫu của hắn. Hơn nữa, Viên Quảng Dập nói những lời này đã không còn là vấn đề thông gian cùng thứ mẫu. Ngữ khí như vậy là vũ nhục tiên đế, thậm chí còn muốn sau khi ôm quyền thì sẽ giết Thái hậu, cũng sửa lại án sai của Thích gia mưu phản bị tru di cửu tộc năm đó!
Một hoàng đế như vậy, hiện giờ không quyền không thế đã dám nói ra nhưng lời vũ nhục tổ tiên điên đảo triều cương này. Một khi hắn mua chuộc được chính quyền, bọn họ đều đã từng dưới quyền của tiên đế, cũng là thần tử đi theo Hoàng Thái hậu, nơi nào còn có đường sống!
Ngay từ đầu Viên Trị cũng không nghe ra được giọng nói của Thích Vi, đáy lòng hắn còn có chút vui sướng khi người khác gặp họa. Một hoàng đế thế nhưng lại làm ra việc gièm pha bực này, lúc này đúng là thời điểm để hắn phát uy a. Viên Quảng Dập bởi vì gièm pha mà ngã, ngôi vị hoàng đế này liền đến phiên hắn ngồi rồi a ha ha ha!
Nhưng sau khi nghe được giọng nói của Thích Vi, đặc biệt là khi phát hiện ánh mắt mọi người nhìn về phía chính mình, cả người Viên Trị đều tức giận đến run rẩy.
Đây là nhi tử cùng nữ nhân của chính mình a!
Trước kia cho dù Viên Đồng cưới Minh Ca, ít nhất còn lén đổi thân phận. Hiện giờ, trước công chúng hắn lại bị nhi tử của chính mình tặng cho một chiếc nón xanh, khóe mắt Viên Trị nứt ra, muốn đem đôi cẩu nam nữ này tròng lồng heo thả trôi sông a.
Không nghĩ tới nhi tử con rối của chính mình còn chưa đủ lông đủ cánh, thế nhưng đã dám ngủ với thứ mẫu của chính mình.
Còn có Thích Vi, nàng ta cũng dám phản bội hắn như vậy, cũng dám câu dẫn nhi tử của hắn.
Dưới ánh mắt cười nhạo cùng thương hại của những người xung quanh, Viên Trị cơ hồ không chút nghĩ ngợi, lập tức liền xông lên bắt gian.
Cửa bị Viên Trị dùng một chân đá văng, Viên Quảng Dập cùng Thích Vi giống như đôi uyên ương bị kinh ngạc cuống quít tìm quần áo ở khắp nơi.
Tuy rằng thân thể Viên Trị suy kém, nhưng trên công phu quyền cước thì vẫn chiếm thế thượng phong. Viên Quảng Dập mỗi ngày chỉ lo nghĩ cách làm thế nào để ôm được quyền to, làm thế nào để ngủ với nữ nhân của phụ thân, căn bản là không có học qua loại công phu mà hắn cho là thô tục bất kham này. Hơn nữa, Viên Trị đánh tới quá nhanh, hắn lập tức đã bị Viên Trị áp đến không có lực phản kích!
"Ngươi cái tên súc sinh này, gian díu với thứ mẫu, sao ngươi dám?" Nếu không phải Viên Trị nuốt một hơi đi xuống, hắn đã sớm hộc máu.
Bất quá Thích Vi làm sao có thể để chân mệnh thiên tử của chính mình bị Viên Trị khi dễ như vậy. Nàng ta nhanh chóng khoác quần áo, đôi tay nắm lấy đầu tóc của Viên Trị, uy vũ kêu to, "Buông Dập nhi ra!"
"Tiện nhân này, năm đó ngươi cùng Viên Đồng không minh bạch, lão tử cũng không có so đo. Lần này thế nhưng ngươi lại câu dẫn nhi tử của lão tử. Tiện nhân này, lão tử muốn giết đôi cẩu nam nữ các ngươi ......"
Viên Trị xoay người đánh Thích Vi, Viên Quảng Dập rãnh rỗi phía sau nhào lên người Viên Trị, "Buông Vi Vi ra, tên heo chó không bằng cầm thú này, ngươi buông Vi Vi ra!"
"Lão tử là cha ngươi, lão tử là cầm thú, ngươi chính là không bằng cầm thú."
Ba người đầy khói thuốc súng nhanh chóng đánh thành một đoàn. Các triều thần trợn mắt há hốc mồm, quyết đoán yên lặng vây xem, không ai dám tiến lên khuyên can, sợ phải nhận lấy tai ương!
Người lớn tuổi không thế so được với người trẻ tuổi. Hơn nữa, thân thể Viên Trị đã bị đào rỗng, hiện tại lại tức giận công tâm, sau khi bị Viên Quảng Dập đánh mấy cái, hắn liền trợn trắng mắt, sau đó không nhúc nhích. Viên Quảng Dập nhịn người này đã rất lâu rồi, hắn tiếp tục ngồi ở trên người Viên Trị, đôi tay cũng bóp chặt cổ Viên Trị, "Tên hỗn đản này, trẫm muốn giết ngươi, trẫm muốn giết ngươi!"
Hết chương .
//