Lam Kha sau hồi đắn đo vẫn là lên tiếng thông báo về vấn đề công việc với Tần Trạm.
Tần Trạm lúc này còn đâu dáng vẻ ôn hòa như vừa nãy, thay vào đó là ánh mắt sắc bén tỏa ra khí thế kinh người.
Nếu quả thực phải so sánh thì chính là ánh mắt nham hiểm của con báo khi đi săn mồi.
Nhưng nó cũng chỉ kéo dài trong nốt nhạc rồi khí tức lại trở về lạnh nhạt lười biếng, ánh mắt lúc này cũng trở nên bình lặng như thường.
Nếu không phải dựa vào trực giác trong cái giới này có lẽ Lam Kha cho rằng vừa nãy ánh mắt đấy của lão đại là do hắn tự tưởng tượng ra.
Quả thực bây giờ nghĩ lại lông tơ cũng là dựng hết lên.
Cậu ta sau khi hắng giọng cái để lấy lại tinh thần thì đã đi đến chỗ người đàn ông đang ngồi cách lười biếng ở chỗ khoang nghỉ ngơi.
Lam Kha đưa cái IPad đang chạy những dãy số và kí tự đặc biệt trong tay cho Tần Trạm.
- Lão Đại bên kia đang có người cố ý xâm nhập vào hệ thống nội bộ của tổ chức, phá được tường lửa bậc đang cố xâm nhập vào thông tin chuyến hàng.
Tần Trạm nâng đôi bàn tay với những đốt xương thon dài, tinh xảo kết hợp với làn dao trắng trẻo cầm lấy cái iPad mà Lam Kha đưa qua.
Hắn chỉ nhìn lướt qua màn hình iPad cái như có như không cười cái.
Ngu ngốc!
Tần Trạm xem xong không khỏi cảm thán câu.
Trở về qua khứ vào năm về trước tổ chức của hắn đã là chạy nên phần mềm số được tối ưu hóa cách triệt để.
Bảo mật cũng được cho là rào chắn tầng tầng lớp lớp.
Việc này cũng đã không còn được coi là bí mật gì ở trong cái giới này, nhưng vẫn là có những kẻ luôn muốn tìm chết!
Vì sao lại nói tìm chết?
Chính là nếu đã xác định đụng vào thông tin nội bộ của tổ chức của Tần Trạm hắn thì cứ là chuẩn bị tinh thần
" Trộm gà không được còn mất một nắm gạo!"
Ở trong tầng rào chắn tường lửa cuối cùng chính là dùng mã bảo mật mà đối phương không có thể phá giải được.
Vì mã bảo mật này được cài đặt chế độ nếu bị phá giải thành công thì chính là mộ dữ liệu quan trọng đều sẽ tự động xóa.
Không chỉ có như vậy mà nó còn nhả ra virus cho cắn ngược lại thông tin của đối phương!
Biết trước kết quả đều là thảm không nỡ nhìn mà vẫn ôm mộng tưởng lao đầu vào chết!
Không gọi là ngu ngốc...?
Thì chính là thiểu năng!
Tần Trạm ưu nhã cầm lấy tách Cà phê màu đen đặt ở cái bàn cạnh ghế ngồi.
Hắn nâng ly cà phê lên nhấp ngụm rồi nhăn mày lại.
Đắng! Hắn thực sự là không thích!!!
Tần Trạm có chút khó chịu mà lên tiếng.
- ngày!
Lam Kha nghe xong câu nói của lão đại không khỏi than khổ!
Làm ơn có thể nói rõ hơn không!
ngày là anh muốn ngày gì ah? ngày như thế nào?
Sau hồi vận động não bộ, Lam Kha mạnh rạn nói ra suy diễn của mình để trưng cầu ý kiến với Lão đại nhà mình.
- Lão Đại... Anh đây là muốn ngày xử lý xong vụ buôn bán này?
Tần Trạm hiếm khi cho Lam Kha ánh mắt khích lệ như muốn nói.
" Làm tốt lắm! Cứ thế mà phát huy! "
Nếu là bình thường nhận được cái ánh mắt này của Lão đại nhà mình thì Lam Kha hắn đã gioongs như thằng ngốc tự hào mà khoe khoang khắp nơi.
Nhưng vào cái thời điểm này chính là vui không có nổi!
Lam Kha sau khi xác định được ý muốn của Lão đại nhà mình không khỏi muốn tát mình vài cái.
Tại sao ah?
Tại sao mày lại nói ra cái suy nghĩ như vậy!?
Cứ giả vờ ngây ngây ngô ngô không hiểu lời lão đại nói không phải xong rồi sao?
Bây giờ thì tốt rồi! Tự tìm thêm việc cho mình làm mà!
Đúng là cái mồm hại cái thân!
ngày ah?
Đây là cái kiểu thời gian thần thánh gì?
Lần này vận chuyển lô vũ khí này cũng không phải là ít!
Nếu không cũng chẳng cần đích thân lão đại nhà hắn ra mặt.
Hơn nữa chính là còn sợ có nhiều thế lực nhăm nhe, ngáng chân đối với lần dao dịch này cho nên lô vũ khí này được chia thành con đường cùng giao.
Giao bằng đường hàng không muốn nhanh nhất cũng phải cần - ngày!
Càng đừng nói là đường thủy hoặc đường bộ!
Thời gian giao mất tháng thậm chí là hơn cũng là điều bình thường!
Thật sự là gắn tên lửa lên người thì cũng là không thể làm xong có được không?
Con mẹ nó! Hϊế͙p͙ người quá đáng!
Lam Kha hắn muốn đổi lão đại!!!
Nhưng Lam Kha hắn giám nói như vậy trước mặt người kia sao?
Đương nhiên là không giám!
Lam Kha hắn cuối cùng vẫn là ủy khuất nhận mệnh!
Nhưng vẫn là phải thông báo trước câu.
- Lão đại...
Tần Trạm nhướn mày ý bảo nói tiếp.
- Kiện hàng mà chúng ta đang nắm giữ chính là nhanh nhất cũng cần hơn ngày nữa mới giao đến...
Tần Trạm nhìn Lam Kha hắn như tên ngốc.
Đã biết đây là đợt hàng lớn thì chính hắn mới là không thể đi giao!
Hơn nữa lúc đi cũng chính là chia làm chuyến đường hàng không.
Chuyến đầu có Tần Trạm hắn làm mồi nhử.
Đợi đến lúc chuyến hàng mà theo hắn bị tập kϊƈɦ thì có khả năng chuyến kia cũng đã qua đến biên giới rồi.
Hắn chỉ nhận nhiệm vụ giao đến biên giới rồi lấy tiền còn nếu sau khi vào biên giới mà có bị cướp hàng hay làm sao thì đã không còn phải việc mà Tần Trạm có thể quản.
Mà đã nói làm mồi nhử thì đằng sau nào có hàng hóa gì?
Tần Trạm càng ngày càng hoài nghi về chỉ số IQ của Lam Kha!
Nói đến đây Lam Kia cũng thực sự cảm thấy rất oan uổng!
Hắn đây là vừa làm nhiệm vụ ở chỗ khác bay về để cùng lão đại giao hàng.
Chính là một đường đi thẳng đến máy bay một chút gì đó về kế hoạch hắn cũng không biết có được không?