Chỉ là đoạn kí ức vô tình lướt qua trong đầu nhưng nó lại làm Hạ Minh Khuê cảm thấy thực ấm lòng.
Sâu thẳm trong thâm tâm cô đang có cái gì đó ngo ngoe rục rịch muốn thức tỉnh.
Trực giác của cô mách bảo rằng hắn là điểm yếu của cô!
Là người có vị trí cố định đối với Hạ Minh Khuê cô!
Không ai có thể thay thế hắn!
Mặc dù gương mặt của nam tử hắc y trong mảnh kí ức kia luôn là không nhìn rõ nhưng Hạ Minh Khuê lại cảm thấy quen thuộc đến kì lạ.
Hình như đã từng có người nguyện ý bất chấp mọi thứ mà che chở và bảo vệ cho cô.
Mà người đó lại có liên quan với người đang từng bước du nhập vào thế giới của cô.
Có lẽ khi làm bản thân trở nên quá mức mạnh mẽ, mạnh mẽ đến vô cảm thì sẽ không bao giờ có trong đầu ý nghĩ buông lỏng cảnh giác và dựa dẫm vào ai đó.
Nhưng hình như nếu là hắn thì cô sẽ không băn khoăn, sẵn sàng buông bỏ cảnh giác khi ở cùng hắn, kì thực chính là cái cảm giác được người bảo vệ che chở cũng thực là thích.
Lại nói cuối cùng không thể chịu nổi khi nhìn gương mặt ủy khuất kia của hắn mà Lãnh Minh liền lên tiếng.
- Anh thực sự muốn lấy thân báo đáp?
Tần Trạm khi thấy Lãnh Minh lên tiếng lại lần nữa chậm rì rì ngẩng đầu lên.
Mãi lúc sau, hắn bắt đầu chầm chậm gật đầu, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhìn trêи mặt hắn càng ngày càng ảm đạm, nhiều hơn là đang nhịn nhục cái gì đấy sắp bộc phát.
Hắn lúc này gần như là đang cầu xin để có thể ở bên cậu.
Chính Tần Trạm cũng là khó hiểu.
Tần Trạm hắn ah...
Từ bao giờ mà thứ hắn muốn lại không thuộc về hắn?
Hắn trước kia kì thực là con người rất quyết đoán trong mọi vấn đề.
Chỉ cần là thứ hắn đã ngắm trúng, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để đem về.
Nhưng chính là Lãnh Minh cậu lại không giống!
Chính bản thân hắn không biết tại sao lại muốn tiếp cận cậu.
Hắn chỉ là cứ như vậy nghe theo sự thúc giục từ trong ý thức của mình.
Theo bản năng hắn là muốn có thể bước đến gần cậu hơn nữa.
Đặc biệt điều chính là hắn tự nhiên như vậy lại không cảnh giác cậu, hắn trở nên yếu thế khi đứng trước mặt cậu.
Hắn lại là không thể làm tổn thương đến cậu.
Hắn và cậu mới gặp nhau được có mấy lần...
Hắn lúc đấy ngoài cái tên của cậu thì cái gì cũng không biết vậy mà Tần Trạm hắn lại nhận định rằng người này sẽ là người cùng hắn sóng vai đi đến cuối con đường.
Tần Trạm hắn có lẽ thực sự là điên mất rồi!!!
Lãnh Minh vẫn lặng im quan sát hắn, từng biểu hiện của hắn cậu đều để ý từng chút một.
Hắn đây hình như là đang không sống thật với bản thân ah.
Rõ ràng bộ dáng hắn biểu hiện là thiếu niên ngoan ngoãn, nghe lời.
Nhưng ở đôi mắt hắn lúc nãy Lãnh Minh nhìn ra được hắn không giống như bên ngoài vẫn luôn biểu hiện.
Nên nói sao nhỉ?
Trong mắt hắn có sự cố chấp cùng với sự chiếm hữu vô cùng cao, đặc biệt Hạ Minh Khuê cô có thể chắc chắn rằng ngay lúc đấy hắn hẳn là có ý tưởng xấu đối với cô.
Lãnh Minh tầm mắt nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của Tần Trạm mà lên tiếng.
- Nhưng nếu như tôi không cần anh thì sao?
Tần Trạm nhấp môi lúc, đầu óc hắn lúc này rõ ràng là không biết nên làm sao.
Trong chớp mắt Hạ Minh Khuê có thể cảm nhận được rằng khí tức trêи người hắn có chút xao động.
Nhưng sự thay đổi này chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lúc đấy trêи người Tần Trạm toát ra lệ khí dày đặc, con ngươi từ màu đen sau đó dần dần biến thành màu đỏ.
Đôi môi mỏng chợt kéo lên đường cong yêu nghiệt, mỹ lệ.
Cảm giác có chút tà khí...
Nhưng sau đó chỉ là trong chốc lát hình ảnh tà khí mỹ lệ đấy biến mất thay vào đó lại là hình dáng ngoan ngoãn, nhợt nhạt như vừa rồi.
Lãnh Minh lúc này đã có thể xác định được số việc.
Từ sự biến hóa kia có thể thấy rằng Tần Trạm hiện tại chỉ là phần trong các tính cách của người kia mà thôi.
Lại nhìn về phía thiếu niên ngồi ủy khuất ở chỗ kia, ở gương mặt lười biếng, có chút nhợt nhạt rất dễ có thể nhìn ra bọng nước thâm quầng dưới mí mắt, tạo cho người khác cảm giác hắn thực đáng thương.
Quả thực vẫn là không kìm lòng đc ah.
Lãnh Minh ngồi sát với Tần Trạm.
Cậu giang tay ra ôm hắn vào lòng.
- Quả thực tôi không cần anh lấy thân báo đáp!
Tần Trạm hắn lúc này càng ngày càng héo, không còn chút gì gọi là sức sống.
Hắn chôn đầu vào hõm cổ của cậu.
Môi mấp máy mấy lần cuối cùng cũng là không nói ra câu gì.
Cậu dừng chút rồi lại tiếp lời.
- Nhưng tôi thiếu người bạn đời. Liệu anh có nguyện ý?
Thân thể của Tần Trạm lúc nghe câu này cả người cứng đờ.
Trong đầu hắn lập đi lập lại câu nói của cậu.
Tối thiếu người bạn đời... Nguyện ý
... Nguyện ý làm bạn đời của cậu?
Đương nhiên hắn nguyện ý!!!
Giây tiếp theo hắn ôm thật chặt Lãnh Minh, nở nụ cười mãn nguyện.
Hắn ôm rất chặt như là sợ rằng chỉ cần buông lỏng chút là cậu sẽ quay lưng không nhận người...
Lãnh Minh nhìn phản ứng của hắn cũng không nên biết khóc hay nên cười.
Cậu chậm rãi vỗ lưng hắn, đứng dậy đưa tay cầm lấu tay hắn.
- Vào phòng nằm nghỉ chút?
- Ân!
Người kia ngoan ngoãn đứng dậy theo Lãnh Minh đi vào phòng nghỉ ngơi, quả thực qua đêm không nghỉ ngơi có chút mỏi.