Tiểu Bạch ngồi trong hệ thống luôn sát sao theo dõi thanh cảm xúc của Hạ Minh Khuê.
Nó luôn thấy trong thời gian vừa qua thỉnh thoảng cô hình như là đã có rất nhiều lúc thất thần khi đi cùng Mạc Khâm.
Có lẽ nào là do cô đã bắt đầu nhớ lại những mảnh ký ức vụn vỡ trước đó hay là do từ sâu trong linh hồn cô đã cảm nhận được sự thân thiết giữa người?
Nhưng hiển nhiên vẫn là do nó nghĩ quá nhiều bởi vì trêи thanh đo đạc cảm xúc của Minh Khuê vẫn là không thấy có gì chuyển biến, ngay cả dù chỉ là lên % cũng không có!
Con người của tiểu tỷ tỷ nhà nó thật sự phải nói là vô cảm!
Không phải cái kiểu vỏ ngoài lạnh lùng, chết chóc nhưng ở bên trong vẫn len lỏi tia cảm xúc!
Mà cô vẫn là biểu hiện ra rất nhiều cảm xúc bên ngoài, cô cũng biết cười, cũng biết tức giận... nhưng ở con người bên trong của cô thì là kiểu không có cảm xúc nào dư thừa!
Cả thế giới này gần như là không có thứ gì có thể ảnh hưởng và làm cho cô giao động dù chỉ là chút.
Cô lúc này đã gần như là người đứng từ trêи cao nhìn xuống phàm trần!
Cô nhìn giống như tiên nữ không màng thế sự, vượt qua thất tình lục ɖu͙ƈ, cô lãnh đạm với mọi thứ.
Nhưng cô cũng thật giống ác ma vô cầu vô ɖu͙ƈ!
Mặc kệ cho dù cô có là tiên nữ hay ác ma thì đều có điểm chung là cô đều không màng đến hỉ nộ ái ố.
Nhưng nó vẫn luôn tin tưởng điều rằng trong cuộc đời của Minh Khuê đúng tật rằng không có người nào, hay thứ gì có thể làm cô động tâm chỉ trừ riêng chủ nhân của nó là ngoại lệ !!!
Đang hỗn độn trong mớ suy nghĩ của mình thì bỗng dưng ở không gian phát lên tiếng kêu cảnh báo.
Tiểu Bạch đi nhanh vào phòng điều khiển.
Lúc này đang có thế lực đang cố gắng phá vỡ rào chắn bảo vệ mà chủ nhân đã lập lên cho nó và đang đưa virus xâm nhập vào hệ thống chủ.
Tiểu Bạch đưa ra rào chắn bảo vệ dự phòng nhưng gần như là không ăn thua.
Cách duy nhất lúc này là nó phải cắt đứt mọi liên hệ để lọc lại toàn bộ hệ thống!
Tiểu Bạch nhanh tay cắt đứt mọi liên hệ hới chủ nhân của nó thông báo qua loa với Hạ Minh Khuê là nó phải đi bảo trì nâng cấp.
-----------
Ngay sau khi Tiểu Bạch vừa đi.
Tề Minh Khuê đang ngồi trêи bàn trà ở hậu viện ở trong cung điện của mình, tay cô cầm ly trà từ từ thưởng thức.
Sau khi nhấp được hớp trà Tề Minh Khuê bỗng nhiên ngẩng mặt nhìn về phía khoảng không, trêи mặt cô lúc này là nụ cười nhẹ nhàng.
Giọng nói đều đều vang lên.
- Mất nhiều công sức như vậy! Không nên hiện thân chút sao?
Sau tiếng nói của cô thì có tiếng cười yểu điệu, mềm mại vang lên.
Theo sau tiếng cười đấy hiện lên giữ không chung lúc này là cô gái cũng có thể nói rằng là mỹ nhân hiện ra.
Cô gái rất tự nhiên mà bước đến bên cạnh bàn trà của Hạ Minh Khuê ngồi ở phía đối diện, cô ta cứ như vậy ngồi xuống tự rót cho mình chén trà rồi ngồi như những người bằng hữu lâu ngày gặp nhau!
- Hạ Minh Khuê! Ngươi vẫn luôn như vậy, không có gì có thể dấu giếm được ngươi!!! Ngươi biết sự xuất hiện của ta từ lúc nào?
Hạ Minh Khuê lúc này mới nhìn thẳng vào gương mặt thân quen của cô gái ngồi trước mặt.
- Ngươi thật sự rất thông minh trong cách lập kế hoạch cho ngườ khác tính kế ta! Có trách chỉ trách những con cờ mà ngươi dùng thực sự là quá ngu ngốc đi!
Cô gái kia từ từ ngẫm lại và sau đó như phát hiện ra vấn đề gì đó!
con người đã quen thuộc với nhưng cuộc sống u tối ngập tràn âm mưu và chết chóc như Hạ Minh Khuê thì lấy đâu ra những cái trò mèo của mấy tên ranh con có thể lừa gạt được Hạ Minh Khuê chứ?
Đúng thực là quá sơ xuất trong lần này.
Cô ta lúc này như là đang nồi tán ngẫu với Hạ Minh Khuê.
- Không sao! Đây coi như là quà gặp mặt của Uyển Nhu ta dành cho cô. Chúng ta còn nhiều thời gian để có thể chơi đùa với nhau.
Từ trong miệng cô lúc này chầm chậm phun ra chữ!
- Ngươi không phải đối thủ của ta!
Chỉ với chữ mà Hạ Minh Khuê thốt ra muốn có bao nhiêu cuồng vọng có bấy nhiêu cuồng vọng!
Uyển Nhu ngồi đối diện với Hạ Minh Khuê lúc này gương mặt dù đỏ hồng vì tức giận nhưng vẫn cô nở ra nụ cười mà mình cho là ổn.
Giọng điệu cô ta êm dịu vang lên.
- Hạ Minh Khuê ngươi không nên khinh địch như vậy! Ngươi dù có giỏi giang, mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì không phải sau cùng vẫn là bị ta tính kế hay sao? Ta tính kế ngươi được lần không lẽ lại không làm ra được lần !?
Hạ Minh Khuê vẫn giữ nguyên phong thái nhẹ nhàng bình đạm mà thưởng trà của mình.
Giọng nói của cô vần đều đều không nghe ra bất kì cảm xúc nào trong đó.
- Ồ? Vậy thì đừng để ta phải thất vọng!