Chiếc xe dừng ở trước căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Châu Âu với gam màu chủ đạo là màu trắng trông thật sang trọng.
Anh cúi người tháo dây an toàn cho cô rồi quay sang không nhịn được hôn cô cái cô vô thức đáp trả hành động đó của anh thế là từ nụ hôn lướt qua chính thức trở thành môi lưỡi giao nhau.
Khi thấy cô đang dần thiếu dưỡng khí anh mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi phấn nộn mê người của cô kéo ra sợi chỉ bạc.
Ưm... tiếng cô mở mắt ra nhìn anh, do vừa mới ngủ dậy nên đôi mắt của cô vẫn còn hơi sương trong mắt nhìn thật giống chú mèo con. Thật khả ái!
- Xin lỗi làm em thức giấc rồi!
- Ừm. Bế em vào nhà.
Rốt cuộc thì hắn cũng quá quen rồi cô từ khi biết cô hắn đã để ý con người thật của cô dường như là thờ ơ với mọi thứ.
Khi cô nhìn thấy điều gì xảy ra mà không gây bất lợi cho mình thù đến cái nhăn mày cô cũng không cho chứ đừng có nói đến mấy cái kiểu ngại ngùng, khép nép...biểu hiện dư thừa thì lại càng không !
Hắn xuống xe bế cô đi vào nhà, bây giờ cô mới nhìn kĩ căn biệt thự này nó được thiết kế nhìn rất sang trọng nhưng nhiều hơn tạo cho người ta cảm giác áp bách, cô đơn và lạnh lẽo.
Nó có cái gì đấy rất cuốn hút kêu gọi người ta muốn khám phá nhưng cũng làm cho người ta cảm giác những nguy hiểm rập rình.
Ừm khá giống chủ nhân của nó đúng kiểu ma mị, cuốn hút ở vẻ bề ngoài nhưng bên trong thì lại là người rất nguy hiểm thật sự là trái ngược hoàn toàn nhưng khi kết hợp lại nó trở thành sự kết hợp hài hòa làm chúng ta cảm tưởng chúng không thể tách rời.
Anh bế cô đi lên phòng:
- Anh đã nói với ba mẹ em là tối nay em không về rồi.
- Ừm. Em muốn đi tắm.
Anh mở tủ ra lấy cho cô chiếc áo sơ mi trắng.
- Nhà anh không có đồ nữ bây giờ cũng muộn rồi em chịu khó mặc tạm cái áo sơ mi này đi mai anh nhờ người mua quần áo mang đến cho em.
Thật ra thì anh muốn mua quần áo chô cô đừng bảo là h đêm ngay cả đến h sáng anh cũng có thể mua chẳng qua là anh không muốn...
- Ừm.
Hạ Minh Khuê cứ thế cầm lấy chiếc áo sơ mi đi vào nhà tắm.
Anh thì đi sang phòng khác để tắm.
Khoảng tầm nửa tiếng sau cô bước ra khỏi phòng tắm đã thấy anh mặc bộ pijama màu đen viền trắng đang nằm ở trêи giường.
Cô rất tự nhiên mà đi về phía anh.
- Tóc em ướt rồi.
Anh mỉm cười- nụ cười hạnh phúc cảm giác bây giờ của người thật giống cặp vợ chồng mới cưới.
Anh mở ngăn tủ ra lấu máy sấy tóc.
- Anh giúp em sấy tóc.
Động tác của anh nhẹ nhàng nâng niu từng sợi tóc của cô như sợ mình chỉ cần nhỡ tay cái là sẽ làm cô đau.
Tóc vừa khô thì cô cũng đã nhắm mắt ngủ từ bao giờ anh đặt cô nằm xuống giường sau đó ôm cô ngủ.
Đêm đến trời se lạnh khi tìm được hơi ấm người ta sẽ vô thức lại gần và cô cũng như vậy rúc vào ngực anh và ngủ.
Từ cái ngày cô được tuổi sau khi ba mẹ mất, cô đã phải đối diện với cái chết từng giây thì cô đã không thể nào chìm vào giấc ngủ sâu, thậm chí đôi lúc là thức trắng.
Cuộc sống của cô thời gian đấy rất mệt mỏi nhưng cô vẫn phải cố gắng sống thật tốt vì đấy là mong muốn của ba mẹ cô.
Phòng trong phòng ngoài mà vẫn không thể thoát khỏi cái chết chỉ vì chữ
" TIN TƯỞNG "
Những gì các người nợ tôi, tôi sẽ đòi lại gấp bội!
Nhưng khi nằm cạnh anh cô lại có thể chìm vào giấc ngủ một cách không phòng bị, giấc ngủ bình an không lo nghĩ.
Nếu có thể thì cô muốn thời gian dừng lại ở giây phút này.
Muốn có cuộc sống...
Không âu lo, không toan tính, không chết chóc!
Một cuộc sống bình yên.