Cả buổi chiều đi chơi Thẩm Minh Khuê để ý Tư Hiên có rất nhiều khi dường như hắn muốn nói gì đó sau chính là ngập ngừng lúc rồi lại thôi.
Cuối cùng vẫn là cảm thấy không thoải mái, Thẩm Minh Khuê quyết định hỏi cho rõ ràng.
Thẩm Minh Khuê cô muốn người có vấn đề gì chính là sẽ thẳng thắn mà cùng nhau nói ra, cùng nhau đối mặt.
Cô thật sự chính là không muốn giữa có chuyện gì cũng sẽ đều tự để trong lòng rồi đến lúc nào đó câu chuyện sẽ đi vào bế tắc, không thể cứu vãn được nữa.
Đi đến bờ sông ngắm nhìn bầu trời lúc này cũng đã là xế chiều.
Khung cảnh xung quanh lúc này nếu để miêu tả thì chính là có thể so sánh với trốn bồng lai tiên cảnh.
Dưới có sông, xa xa là núi đồi trùng trùng điệp điệp, trêи trời thì có mây trắng lơ lửng bay lượn.
Mặc dù khung cảnh đẹp như vậy.
Nhưng ngay tại thời điểm này cả Thẩm Minh Khuê và Tư Hiên người đều không ai có tâm trạng để ngắm nhìn và thưởng thức cảnh đẹp cả.
Thẩm Minh Khuê lúc này mới quay người đối diện với Tư Hiên.
Ánh mắt cô nhìn thẳng vào ánh mắt của Tư Hiên như muốn nhìn thấu ý nghĩ của hắn.
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ phát ra lúc này không khỏi mang theo vài phần nghiêm túc.
- Tư Hiên ... Cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đừng có chỉ nghĩ trong lòng, được không?
Mặc dù nghe thì giống như câu hỏi nhưng từ thái độ lúc này của Thẩm Minh Khuê cho thấy.
Ngày hôm nay cô nhất định phải lấy được cái đáp án.
Cô muốn Tư Hiên hắn phải nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.
" trôi qua...
" trôi qua...
" trôi qua...
Tư Hiên cứ như vậy mắt của hắn và Thẩm Minh Khuê vẫn luôn nhìn thẳng vào nhau, chữ cũng không có nhả.
Nhưng là Thẩm Minh Khuê cũng không có vội cô rất có kiên nhẫn mà đứng im lặng chờ đợi đáp án từ chỗ của Tư Hiên.
" trôi qua cuối cùng Tư Hiên chỉ nói ra câu.
- Chị không nên tiếp xúc quá nhiều với Ngụy Thần.
Thẩm Minh Khuê nghe xong câu nói này, cô tựa tiếu phi tiếu mà đáp lời.
Cười như không cười.
- Tại sao tôi lại không nên tiếp xúc nhiều với cậu ta...Cậu đây là đứng trêи tư cách, lập trường gì để nói ra câu này?
Tư Hiên nghe vào câu này, thần sắc đã sa sầm xuống lập tức, mày lúc này cũng đã nhíu vào tỏ rõ vẻ khó chịu.
Nhưng những biểu hiện đó diễn ra rất nhanh rồi cũng rất nhanh biến mất.
Cậu ta lại trở về bộ dáng lười nhác, bất cần giống như những câu vừa rồi chính là tùy tiện mà nói.
Nhưng cậu ta lại không biết chính cái ánh mắt âm u của cậu ta lúc này đã đánh bay rất cả những gì mà cậu ta đang ngụy trang ở vẻ bề ngoài.
Mặc dù ánh mắt đấy cũng chính là biến mất ngay sau đó nhưng nó cũng đã đủ để cho Thẩm Minh Khuê khẳng định.
Cái gì mà lười nhác, bất cần... Chung quy toàn bộ chính là giả.
Thẩm Minh Khuê cô rất có lòng tín nhiệm đối với độ vô lý và tính chiếm hữu của vị kia nhà mình.
Mặc dù bây giờ nói Tư Hiên chỉ là phần nhân cách của vị kia, hắn đối với Thẩm Minh Khuê không phải ngay từ ban đầu đã là toàn tâm toàn ý với cô.
Phải nói cho tới hiện nay hắn vẫn là chưa có phải đã thực sự đón nhận Thẩm Minh Khuê bước vào cuộc sống của hắn.
Nhưng có điều dù có ở đâu hay như thế nào thì chính là trong số trường hợp như nguy hiểm đến tính mạng người kia sẽ là vô thức mà lao đến bảo vệ Hạ Minh Khuê.
Đối với Hạ Minh Khuê hắn sẽ luôn không tự chủ sinh ra độ hảo cảm thân thiết, muốn gần gũi và tìm hiểu.
Đặc biệt chính là hắn có sự ham muốn độc chiếm mãnh liệt đối với Thẩm Minh Khuê, điều này thể hiện đặc biệt rõ ở đôi mắt của hắn.
Những đặc điểm này giống như đã ăn sâu vào tiềm thức, vào xương tủy của vị kia.
Bất kể hắn có trí nhớ hay không thì Hạ Minh Khuê đối với hắn luôn là dạng tồn tại đặc biệt.
Giọng nói của cậu thiếu niên trầm ổn mà phát ra.
- Không phải chị nói là chị thích tôi sao?
Thẩm Minh Khuê nghe được câu này cũng rất hào phóng mà gật đầu " Ừ " cái tỏ rõ thái độ đồng ý.
Tư Hiên lúc này khóe môi cũng không nhịn được nhẹ kéo thành đường cong.
- Tôi đây chính là không thích cái tên Ngụy Thần kia...Cho nên chị có thể hay không hạn chế dùng hắn tiếp xúc?
Ý của cả câu nói này là Tư Hiên cậu ta đang muốn dò hỏi thái độ của Thẩm Minh Khuê cô đối với cậu ta chính là có bao nhiêu giới hạn hay sao?
Thẩm Minh Khuê bắt đầu hoài nghi bản thân chẳng lẽ thái độ của cô bày tỏ với Tư Hiên cậu ta vẫn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng ngoài miệng Thẩm Minh Khuê vẫn là dạng tươi cười mà đáp lời.
Dù sao kia thật sự Thẩm Minh Khuê cô không thể đánh, cũng lại chẳng thể mắng.
Đương nhiên chỉ có thể lựa chọn nỗ lực cố gắng để kéo ngắn khoảng cách giữa người thôi.
- Được! Nếu hiện tại cậu chính là không muốn quay chương trình này vậy chúng ta hủy đi. Không quay nữa!