Cố Dịch Lãng không phải là huyết thống chính thức của Cố lão gia mà là con ngoài giá thú của ông ta với một người tiểu tình nhân bên ngoài.
Gia quy Cố gia không cho phép để huyết thống lưu lạc, huống hồ tiểu tình nhân còn nháo đến nhà chính Cố gia, Cố phu nhân không thể không tiếp nhận đứa trẻ này.
Cố Dịch Lãng từ sau khi bị tai nạn năm mười tuổi mà mất đi khả năng đi lại liền như biến thành một con người khác.
Không còn thu mình chịu đựng mà bộc lộ năng lực, hành sự quyết đoán, một đường loại bỏ hết đối thủ, tự mình đi lên vị trí hiện tại.
Cố lão gia cũng bị hắn bức đến phải lui về hậu đài cùng Cố phu nhân dưỡng lão sớm ở nhà cũ của Cố gia.
Những người năm đó từng bắt nạt hắn nếu không phải mất tích thì chính là tai nạn ngoài ý muốn, ai cũng không thoát được.
Tên Cố nhị thiếu nếu không phải năm đó còn quá nhỏ lại không có khả năng cạnh tranh thì làm sao có cơ hội được nuôi phế như hiện tại.
Cố Dịch Lãng dùng năm năm thời gian ngồi vững tại Cố thị, đưa Cố thị thâm nhập thị trường nước ngoài, trở thành con quái vật không thể quật ngã.
Trong chính văn hắn cũng không xuất hiện trực tiếp, chỉ qua vài câu tán thưởng của nam chính.
Người này đối với ai cũng hữu lễ, tốt đẹp.
Nếu không nhìn tới quá khứ hắn từng trải qua có lẽ sẽ không ai liên hệ một Cố Dịch Lãng quyết tuyệt, thủ đoạn với Cố tổng ôn nhuận như ngọc của hiện tại.
- Đường tiểu thư thật thẳng thắn.
- Người đàn ông hơi nhếch môi, đường nét trên gương mặt vì nụ cười của hắn mà càng nhu hòa.
Dạ Tịch không tiếp lời mà chậm rãi bước đến gần hắn, từng bước chân cô như giẫm lên trái tim giật liên hồi của Đường gia chủ.
Nó sẽ không đánh người đi.
Đường gia chủ không biết từ bao giờ đã có bóng ma tâm lí với Dạ Tịch.
Trợ lí đặc biệt cấp tốc thả Cố Mặc Vũ xuống đất, vốn định tiến lên thì bị Cố Dịch Lãng ngăn cản.
Mặc dù cảm thấy kì quái nhưng hắn không thể không lui xuống.
Dạ Tịch đứng cách người đàn ông hai bước chân thì dừng lại, đầu hơi cúi xuống, đổ một bóng đen xuống người Cố Dịch Lãng.
- Con trai anh muốn tôi lợi dụng nó, anh biết sao?
Âm thanh cô gái trong suốt, âm điệu hạ đến mức thấp nhất, nếu không phải thính lực hắn tốt tuyệt đối không nghe được cô nói gì.
- Vậy Đường tiểu thư không định lợi dụng nó sao?
Cố Dịch Lãng không những không lo lắng mà còn rất hữu hảo hỏi thăm.
- Cố tổng còn không quan trọng, lợi dụng nó có ích gì?
Dạ Tịch còn thực sự trả lời.
- Nó sau này sẽ thừa kế Cố thị, không phải rất có giá trị?
- Đó là sau này.
Hiện tại nó chỉ là nhóc con bảo vệ bản thân còn không xong.
Huống hồ nó có thể có sau này không cũng không phải do nó quyết định nữa kìa.
Cố tổng nói tại sao tôi phải muốn nó?
- Đường tiểu thư còn rất tỉnh táo.
- Cố Dịch Lãng cũng bị bất ngờ trước sự thẳng thắn của cô - Vậy Đường tiểu thư hứng thú với cái gì đây?
Cố Mặc Vũ:...
Hai người làm cái gì? Bàn luận chuyện lợi dụng nó trước mặt chính chủ rất tốt sao? Nó là không khí sao? Có để ý đến cảm nhận của trẻ nhỏ không?
Không phải, sao cô lại đem chuyện này ra nói với Cố Dịch Lãng?
- Tôi chỉ hứng thú với tiền của Cố tổng.
- Dạ Tịch đứng thẳng lên.
- Ồ, Đường tiểu thư là muốn tiếp cận tôi?
- Không, tôi chỉ hứng thú với tiền của anh, không hứng thú với anh.
- Dạ Tịch lùi lại một bước, bàn tay giấu sau lưng nắm chặt.
- Khác nhau sao?
Có được hắn không phải sẽ có tiền của hắn sao?
- Được rồi, anh muốn nghĩ thế nào cũng được.
- Dạ Tịch từ bỏ cùng hắn phân trần.
- Đường...
- Tôi còn có việc.
Hẹn gặp lại.
Dạ Tịch nói xong liền quay lưng đi thẳng, bộ dáng kia dường như có việc gì rất gấp.
Cố Dịch Lãng không kịp nói thêm lời nào, nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi, ngón tay vô thức miết môi dưới, nụ cười chói mắt cũng thu lại.
Trợ lí đặc biệt rét lạnh nhìn cử động của tổng tài nhà mình.
Tổng tài nhà hắn trước giờ không gần nữ sắc.
Nhân viên nữ cũng phải đứng cách hắn hai mét khi nói chuyện, vậy mà Đường tiểu thư có thể đứng tại vùng khoảng cách thân mật như vậy.
Huống hồ đi theo tổng tài thời gian dài, hắn rất rõ ràng, khi Cố Dịch Lãng có hành động kia nghĩa là hắn hứng thú với một cái gì đó.
Là một vật, không phải một người.
Hắn chỉ nhìn thấy một lần duy nhất Cố tổng hứng thú như vậy.
Là với Cố Mặc Vũ.
Hiện tại vị Đường tiểu thư này là người thứ hai.
Mà vật bị Cố tổng nhìn trúng sẽ luôn rất thảm.
- Cố Mặc Vũ, muốn tìm người hỗ trợ sao? - Chờ người đi khuất Cố Dịch Lãng mới nhìn đến đứa trẻ bên cạnh.
Cố Mặc Vũ bị gọi tên, run run rẩy rẩy đứng ở một bên, cả người chìm trong khủng hoảng.
Trợ lí cúi đầu, lùi lại khoảng cách hai mét, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
- Tôi...
- Làm rất tốt.
Tiếp tục cố gắng.
- Cố Dịch Lãng mỉm cười vỗ vai Cố Mặc Vũ.
Nói xong liền ra hiệu trợ lí đặc biệt đẩy hắn ra bên ngoài cùng người khác xã giao.
Cố Mặc Vũ nghe lời hắn nói hoảng hốt ngẩng đầu, trong mắt ngoài khiếp sợ vẫn là khiếp sợ.
- ----------
[ Kí chủ, cô đi theo nữ chính làm gì?]
- Xem kịch.
Như đã nói, nữ chính trong bữa tiệc này sẽ cứu Chu gia một mạng, lại có đôi mắt giống phu nhân mất từ lâu của Chu gia mà đạt được sự yêu thích của ông ta.
Hào quang nữ chính đúng là mạnh mẽ, có thể khiến ông già tính cách cao ngạo như Chu gia yêu thích, còn nhận làm cháu gái nữa chứ.
Chu gia bây giờ hẳn đã phát bệnh tim nằm ngất trong nhà vệ sinh chờ nữ chính tới cứu đi.
Tại sao nữ chính là đến nhà vệ sinh nam ư?
Là lén lút hẹn với nam phụ.
Nữ chính hiện tại còn chưa tha thứ cho nam chính, đối với nam phụ thâm tình vẫn còn áy náy và tình thương, huống hồ nam phụ còn bị nam chính chèn ép thảm, công ty gia đình sắp không giữ được rồi.
- Linh San, em không sao chứ? Hắn có làm gì em không?
Dạ Tịch đi đến đầu ngã rẽ thì nghe thấy tiếng nam phụ thâm tình Lam Trạch.
Người sau liền chọn một chỗ tối, không biết cầm ở đâu một nắm hạt dưa, lách cách lách cách cắn.
Bộ dáng kia nếu có thêm ghế tựa nữa là đủ bộ xem kịch rồi.
Nữ chính Bạch Linh San đứng đưa lưng về phía Dạ Tịch, Lam Trạch phía đối diện nắm vai cô ta, ân cần hỏi thăm, trong mắt chỉ có lo lắng và thương xót.
Nam phụ cũng là một cực phẩm, nhan sắc cùng khí chất tương đồng, mang cho người ta cảm giác anh trai nhà bên, ấm áp, tốt đẹp.
Không phải loại đạn bọc đường như Cố Dịch Lãng, mà là một viên kẹo đường chân chính.
- Lam Trạch, em không sao.
Mà ngược lại là anh.
Anh có tốt không? - Bạch Linh San yếu ớt hỏi lại, âm thanh nghẹn ngào chọc người yêu thương.
- Anh rất tốt.
Anh có thể đưa em đi.
Chúng ta cùng đi.
Lam Trạch đau lòng nắm chặt đôi tay run rẩy của nữ chính.
Hệ thống chìm trong không khí sinh ly tử biệt bên kia không để ý kí chủ nhà nó từ lúc nào đã lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn cho nam chính.
Đến khi hệ thống nhìn thấy thì tin nhắn đã được gửi rồi.
[ Kí chủ, cô báo tin cho nam chính làm gì?]
- Không thấy Chu gia còn đang chờ nữ chính tới cứu à? Cô ta còn bận thâm tình làm gì nhớ tới cứu người.
Ta làm người tốt có được không?
Luôn cảm thấy cô không tốt đẹp như thế.
- Ta chính là tốt đẹp như vậy đấy.
Không đúng.
Không phải nam chính nhìn thấy tình cảnh này, nữ chính càng bị ngược thảm sao?
Cốt truyện cũng không có đoạn nhìn thấy này.
Mà nam chính trong bữa tiệc không chỉ xác nhận thân phận còn công khai quan hệ với nữ chính, cho cô ta một danh phận chính thức, nâng giá trị của nữ chính lên mây xanh.
Sau đó sẽ là màn cứu Đường gia thoát khỏi hiểm cảnh buộc Đường gia chủ công khai nhận nữ chính cùng mẹ cô ta, cho hai người một chỗ đứng ở Đường gia.
Chuyện này chính là hành động mở nút đầu tiên của tác giả, từ đó khiến nữ chính dần dần nhìn thấy một mặt tốt đẹp của nam chính.
Ngược nữ chính chính là ngược nam chính.
Ngược, ngược nữa, ngược mãi.
Cô phá rối như thế còn viết tiếp như nào? Muốn ngược đến cuối văn sao?
Cô có thù gì với nam nữ chính sao?
- Không có.
[ Thế cô phá rối làm gì?]
- Con mắt nào của mi thấy ta phá rối? Không phải ta đang thêm đất diễn cho nam chính sao? Tác giả có khi còn phải cảm ơn ta nữa kìa.
[ Ai cần cô thêm đất diễn, hắn nhiều đất diễn lắm rồi.
Cô không thể lẳng lặng làm pháo hôi an tĩnh sao?] Hệ thống mệt tâm quá, suy nghĩ của kí chủ sao lạ lùng thế chứ?
- Ta là người tốt có cốt cách.
Hoàn toàn không hiểu nổi logic của kí chủ.
Cô tại sao chấp nhất với nữ chính thế?
Trong khi Dạ Tịch cùng hệ thống nói chuyện phiếm thì bên kia vẫn chưa xong vở kịch tình thâm, nói tới nói lui không biết thế nào lại ôm nhau rồi.
Nam chính là rùa sao? Đã bao lâu rồi còn chưa tới, người ta sắp lau súng cướp cò rồi kìa.
Rõ ràng chỉ ôm nhau, suy nghĩ của cô bay xa đến tận Thái Bình Dương nào rồi?
Khi Dạ Tịch đang muốn đánh ngất nam chính mang đến thì hắn cuối cùng cũng khoan thai xuất hiện.
Vừa vặn bên kia chuẩn bị diễn cảnh hôn bất thành nhưng từ vị trí của hắn là đã hôn rồi.
Cung Duật Hành sao có thể nhịn nổi, hai bước thành một đi tới kéo Bạch Linh San vào ngực, trở tay liền cho Lam Trạch một cú đấm.
Mạnh mẽ, quyết đoán, nhất kích tất sát.
Chậc, rất có phong phạm nhân vật chính nha.
Lam Trạch bị đánh đến lung lay, vịn vào cửa nhà vệ sinh muốn đứng vững thì cánh cửa không khóa bị mở ra lộ ra một người ngã bên trong.
Dạ Tịch trợn trắng mắt nhìn sang, hại người còn không khóa cửa, bình luận kém.
Tác giả đại nhân đúng là trâu bò, còn làm đến nước này.
Nữ chính có không muốn cứu cũng không xong.
Ba người sững sờ nhìn nhau, động tác tiếp theo là gì Cung Duật Hành cũng quên mất, biểu tình như nuốt phải ruồi đồng dạng.
- A, đây...!- Bạch Linh San khó khăn lắm mới tách đầu ra được, vừa quay lại đã thấy Lam Trạch miệng chảy máu mà dưới chân hắn là một người đàn ông nằm sấp, không rõ sống chết.
Dạ Tịch cảm thấy không thú vị, phủi sạch vụn hạt dưa trên tay rồi đi ra ngoài.
Cảm thấy khăn quàng đỏ trên cổ ngày càng tươi thắm.
Ta quá tốt.
Hệ thống:...
Dạ-người tốt-Tịch tâm tình rất tốt, vừa ngâm nga âm điệu gì đó vừa ra khỏi nhà vệ sinh nam, chỉ là không nghĩ ra đến cửa lại thấy Cố nhị thiếu chuẩn bị đi vào.
Làm một người tốt hợp cách, Dạ Tịch cảm thấy mình nên để cho ba người bên trong phát triển bình thường, không nên để người khác xen vào.
Cho nên khi Cố nhị thiếu còn chưa kịp nói gì đã bị Dạ Tịch kéo đến hồ bơi ngoài trời, vị trí còn tương đối vắng vẻ, bình thường sẽ không ai tới.
- Không nghĩ Đường tiểu thư gấp gáp như thế.
- Cố nhị thiếu dựa vào gốc cây, bày ra tư thế tự cho là phong tao.
- Đúng là rất gấp.
- Gấp đánh chết mi.
- Nếu thế thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Đường tiểu thư lên đi.
- Cố nhị thiếu cười khinh thường.
Dạ Tịch đứng ở nơi ánh sáng và bóng tối giao thoa, Cố nhị thiếu chỉ nhìn thấy một bên mặt cô, một bên thôi đã khiến hắn miệng đắng lưỡi khô.
Hừ, hôm trước còn tỏ ra thanh cao, lại còn dám đánh hắn bây giờ không phải tự động dâng đến cửa hay sao?
Nói đến đánh, cả người bây giờ vẫn còn đau ê ẩm, quay người một chút đã nghe thấy tiếng xương cốt răng rắc, ánh mắt Cố nhị thiếu nhìn Dạ Tịch càng thêm thâm trầm.
Mà Dạ Tịch cũng không quản ánh mắt của hắn kì quái, kéo tay một cái liền ném người vào bụi hoa.
Thương cho Cố nhị thiếu, bụi hoa này là Dạ Tịch đặc biệt chọn cho hắn, là một bụi hồng đặc biệt nhiều gai.
Gai đâm vào mặt cùng cơ thể còn chưa dưỡng tốt khiến hắn đau đớn kêu rên.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Dạ Tịch chọn vị trí rất tốt, động tĩnh lớn cũng không kéo người chú ý, ngược lại có loại cảm giác kêu rách cổ họng cũng không ai thấu.
[ Không dưng cô đánh hắn làm gì?] Hệ thống cũng không dám nhìn thẳng, không hiểu thấu hỏi kí chủ ma quỷ nhà mình.
- Hắn sai Tống thiếu đến gây chuyện với ta.
Dạ Tịch dù bận vẫn bớt chút thời gian trả lời Kim Quang.
Có thù tất báo, không theo lẽ thường.
Đây là những gì hệ thống tổng kết được từ những việc kí chủ làm.
Lưu loát lột sạch quần áo làm thành hung khí trói Cố nhị thiếu thuận tiện lấy tất của hắn đút vào miệng hắn xong Dạ Tịch còn rất có tâm tình chụp vài kiểu ảnh tác phẩm của mình.
Bị đánh đến không còn chỗ nào lành lặn, Cố nhị thiếu hai mắt đỏ đọc, oán hận cùng căm ghét lan tràn ra.
Hắn bây giờ chỉ muốn xé xác người phụ nữ này.
Dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn nhất khiến cô sống không bằng chết.
Trăng treo trên cao dường như cũng bị cô dọa sợ mà trốn vào tầng mây.
Dạ Tịch đứng trong hắc ám, cả người như hòa cùng bóng tối.
Như thể bản chất của cô chính là hắc ám.
Âm trầm, quỷ quyệt.
Hệ thống nhìn lại thì chỉ thấy kí chủ đạp Cố nhị thiếu thêm một cái.
Cô vẫn là Dạ Tịch thần kinh như trong nhận thức của nó.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.
Là nhìn nhầm rồi?