- Dì Trương, hôm nay gia chủ có đến sao?
Đường phu nhân nghe tiếng mở cửa cũng không ngẩng đầu lên mà ôn hòa hỏi.
Trong giọng nói ẩn ẩn có chút mỏi mệt.
Từ ngày nguyên chủ sinh nhật mười lăm tuổi, bệnh tình của Đường phu nhân càng trở nặng, điều dưỡng thế nào cũng không tốt, chỉ có thể ở luôn trong bệnh viện.
Đã trải qua nhiều năm trong bệnh viện, số lần Đường gia chủ đến nhìn bà ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Người ta vẫn nghĩ tình cảm bọn họ tương kính như tân, Đường phu nhân mặc dù bệnh trạng quanh năm nhưng Đường gia chủ vẫn thủ thân như ngọc, không hề tầm hoa vấn liễu bên ngoài.
Chỉ có Đường phu nhân hiểu được tình cảm của bọn họ có bao nhiêu nguội lạnh.
Chạy theo ông bao nhiêu năm, mong chờ bao nhiêu năm, không dám mong cầu đáp đền.
Cho nên theo cốt truyện, sau khi biết tin nguyên chủ tự sát, Đường phu nhân liền hôn mê không tỉnh lại nữa, cứ như thế sống thực vật đến chết.
- A, Tiểu Tịch, mau lại đây.
Xin lỗi bảo bối, mẹ nghĩ là dì Trương.
Không nhận được tiếng trả lời, Đường phu nhân mới ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Dạ Tịch đứng tại cửa.
- Mẹ hôm nay thế nào? - Dạ Tịch chậm rãi bước vào, đặt bó hoa oải hương trong tay vào bình hoa trên tủ cạnh giường bệnh.
- Vẫn tốt.
Con ngồi xuống đi.
- Đường phu nhân thân mật kéo tay trái cô.
Tay phải giấu sau lưng nắm lại rồi buông ra mấy cái mới khiến Dạ Tịch không theo quán tính hất tay Đường phu nhân ra.
Vẫn là không quen.
Dạ Tịch không chút dấu vết thu tay về, chủ động ngồi bên giường, ánh mắt nhìn qua bìa sách thấp thoáng bị gối nằm che khuất.
" Lá thư không lời", tiểu thuyết nước ngoài văn phong nhẹ nhàng, viết về nỗi lòng của một thiếu phụ Châu Âu đầu thế kỉ XIX đối với người chồng quý tộc của mình dưới dạng những bức thư.
Từ khi là thiếu nữ mười tám đến khi thành bà lão cô đơn, bà theo đuổi người ấy từng ấy năm, cũng nhận lấy bi thương từng ấy năm.
Tình cảm từ cuồng nhiệt như lửa nóng dần nguội lạnh như tro tàn.
Bỏ ra hết cuộc đời vẫn chẳng nhận được một cái liếc nhìn.
Không nghĩ Đường phu nhân cũng đọc loại tiểu thuyết này.
Dạ Tịch cùng Đường phu nhân hàn huyên một lúc liền muốn rời đi, Đường phu nhân cũng biết cô còn có việc cũng không giữ lại chỉ bắt lấy tay cô dặn dò một hồi.
Đến khi Dạ Tịch ra khỏi phòng bệnh đã là mười phút sau.
Bên ngoài ngày đã dần tàn.
Khi Dạ Tịch đi trên hành lang thì một người hộ lí đi lướt qua cô, đèn hành lang đúng lúc chớp tắt, Dạ Tịch chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
[ Kí chủ, làm người tốt không?]
- Không có thời gian.
- Người sau bình chân như vại, thản nhiên đi tiếp.
Cô nói như thể có thời gian cô sẽ làm ấy.
- Còn tùy tâm trạng.
Nó nói mà! Kí chủ nhà nó là ma quỷ.
[ Nhiệm vụ hạn giờ: Trừ gian diệt bạo.
Mục tiêu nhiệm vụ: Mục tiêu của người hộ lí lúc trước.
Thời gian: phút.]
Nhìn xem nó là hệ thống khéo hiểu lòng người nha, còn biết cô không có nhiều thời gian liền giúp cô lên kế hoạch luôn.
Đến, yêu thương ta đi.
Luôn phải chậm rãi giúp kí chủ hướng thiện, nó thật khổ tâm mà.
- Ta không...
[ Nhiệm vụ khóa định, mời kí chủ cấp tốc hoàn thành.]
- Mi lại thêm loạn kịch bản gì? Nhiệm vụ hạn giờ là thế nào?
Ta chỉ muốn làm pháo hôi cá muối có được không?
- Mi muốn ta hiện tại ngựa không ngừng vó làm nhiệm vụ cho mi?
Dạ Tịch rất không cam lòng cố cứu vớt một chút.
Hiện tại là sáu rưỡi chiều, làm thêm nhiệm vụ thánh mẫu kia cô còn đi dự tiệc kịp sao?
Mặc dù cô cũng không cần đúng giờ lắm.
Nhưng mà cô là pháo hôi hiểu lễ tiết đấy!
[ Cô có thể.
Ta tin cô.]
Ta cần mi tin sao?
Ta không làm.
Ta là người có nguyên tắc, không làm là không làm.
Cho nên trong cái nhìn ngây ngốc của hệ thống, Dạ Tịch ung dung đi hướng ngược lại.
[ Chúc mừng kí chủ hoàn thành kéo ngược lần thứ nhất.
Kéo ngược bắt đầu.]
Dạ Tịch chỉ thấy trước mắt tối sầm, bên tai còn văng vẳng tiếng máy móc của hệ thống.
Làm cái gì?
Không đến một phút hai mắt lại thấy ánh sáng, vẫn là hành lang lúc trước, thời gian trên đồng hồ đeo tay vẫn là sáu rưỡi.
[ Nhiệm vụ hạn giờ: Trừ gian diệt bạo.
Mục tiêu nhiệm vụ: Mục tiêu của người hộ lí lúc trước.
Thời gian: phút.]
Giỏi!
Còn dám giảm thời gian của ta!
[ Kí chủ, cô chỉ có ba lần kéo ngược thôi nha.
Hết ba lượt sẽ bị xóa sổ.
Kí chủ cố lên.]
Dạ Tịch hít thở sâu mấy cái, miệng nhỏ hơi nhếch lên, không khí sau lưng chợt có chút vặn vẹo.
Ánh nhìn quỷ quyệt mà khát máu, nhìn thế nào cũng khiến người ta lạnh buốt sống lưng.
Dường như dưới chân cô còn có tiếng quỷ khóc sói gào, đau đớn, ai oán như vỡ nát.
Cảm giác khiếp sợ như đối mặt với bách quỷ dạ hành giương nanh múa vuốt.
Thật đáng sợ!
Nhưng khi hệ thống quan sát kĩ lại chỉ thấy cô bình đạm đi theo hướng người hộ lí khi nãy tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mà hệ thống đo lường cũng không đo ra mức hắc hóa của cô.
Cho nên thật sự là nó nhìn nhầm rồi?
Người hộ lí kia đã đi mất, đến ngã rẽ thì Dạ Tịch dừng lại.
Khi hệ thống còn đang định mở định vị cho cô thì đã thấy kí chủ nhà mình rút ra một lá bùa, buộc một sợi tóc vào.
Đồ vật mê tín dị đoan kia cô lấy ở đâu? Còn có sợi tóc kia là thế nào? Bùa chú ở vị diện không có linh khí còn dùng tốt sao?
Một đống nghi vấn của hệ thống rất nhanh được giải đáp.
Chỉ thấy lá bùa tự động đốt cháy trong tay Dạ Tịch, tro tàn rải ra một đường chỉ dẫn.
Dạ Tịch phủi sạch tro bụi không tồn tại trên hai bàn tay, bước theo đường tro.
Dùng được?
Sao lại dùng được?
Hệ thống lập tức điên cuồng đo lường.
Không có linh khí mà.
Cô làm thế nào?
Hình như mình khế ước phải một con hàng nguy hiểm rồi.
Kim Quang hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm bảng thuộc tính của kí chủ.
Hoàn toàn không nhìn ra cô trâu bò chỗ nào.
Là thuật toán đo lường sai sao?
Mà Dạ Tịch cũng không quản hệ thống thắc mắc, nhanh chóng đi theo đường tro.
Gần đến cuối con đường cũng nghe thấy một chút âm thanh nhỏ ở cầu thang bộ.
- Bà...bà muốn làm gì? - Có tiếng trẻ con vang lên, thanh âm non nớt như vậy, xem chừng mục tiêu nhiệm vụ cũng chỉ khoảng mười tuổi.
Không có tiếng đáp lại.
- Không...Không...cháu có thể cho bà tiền.
Đừng giết cháu.
Giỏi thật đấy, trẻ nhỏ bây giờ cũng biết cách giao dịch ngầm rồi.
Còn chín phút.
Vẫn dư thời gian.
Dạ Tịch nhân lúc hệ thống đang nghi ngờ bản thân mà dựa vào tường, ghé mắt nhìn tình cảnh bên dưới.
Vị trí hành sự được chọn rất cẩn thận, là một cầu thang dẫn tới tầng hầm để xe, còn nằm ở chỗ tương đối hẻo lánh.
Bên dưới là một người phụ nữ mặc trang phục hộ lí quay lưng về phía Dạ Tịch, che khuất người đối diện bà ta.
Trên tay phải bà ta cầm theo một ống tiêm, người hơi cúi xuống, hình như muốn ghì chặt đứa trẻ kia để nó không cử động được.
Lúc này Dạ Tịch mới nhìn ra đứa trẻ kia đang ngồi xe lăn, dù cố giãy giụa cũng không thoát nổi tay người hộ lí.
[ Kí chủ, cô làm cái gì.
Còn không mau lao lên làm anh hùng đi.]
Hệ thống tự bế xong đã thấy kí chủ nhà nó trơ mắt nhìn người bị hại trước mặt.
- Ta rất yếu.
Yếu? Cô mà yếu? Người vừa rồi mang bùa truy tung ra dùng là ai? Lừa nó ngây thơ, non nớt sao?
- Mi nhìn nhầm.
Còn năm phút.
- Chị gái, cứu em với.
Ngay khi hệ thống muốn kéo ngược cho kí chủ một lần nữa thì đứa trẻ kia đã thấy Dạ Tịch đứng ở góc khuất trước.
Dạ Tịch đứng yên không nhúc nhích, trầm lặng đối mắt với đứa trẻ kia, nửa điểm muốn cứu người cũng không có.
Nhưng người hộ lí lại bị kinh động, hoảng hốt quay người lại.
Ồ, lại là người quen.
Không nghĩ dì Trương ngày thường cẩn thận, hiền lành cũng có một mặt này nha.
Bảo sao con chó điên Kim Quang sống chết phát nhiệm vụ cho cô.
[ Kí chủ, ta không phải chó.
Ta là hệ thống nghịch tập.] Hệ thống lập tức uốn nắn.
- Vậy mi chính là chó.
Cô vui là tốt rồi.
Hệ thống có nội hàm như ta không thèm so đo với cô.
- Dì Trương, làm gì vậy? Giết người sao? - Trong cái nhìn kinh hoảng của dì Trương, Dạ Tịch cà lơ phất phơ đi tới.
- Tiểu thư...Tôi...
Dì Trương có một người con gái cũng bệnh tim nhưng bà ta không đủ tiền cho đứa trẻ nằm viện điều trị, sau khi bà ta chăm sóc mẹ nguyên chủ mới được Đường phu nhân an bài cho đoàn đội tốt nhất điều trị.
Nhưng thời gian đã quá lâu, thời điểm điều trị tốt nhất đã qua đi, thể trạng đứa bé đó không thể ngay lập tức tốt được.
Dì Trương ở bệnh viện để thuận tiện chăm sóc cho hai người.
Nhìn thấy Dạ Tịch chỗ này thật khiến bà ta không biết phải làm sao.
Mà Dạ Tịch lại không nhiều khó xử như thế, vừa đi lên liền lật tay đánh hôn mê người.
Không phải.
Cô không khuyên can gì sao? Vừa lên đã đánh người rồi.
Có ai chưa bắt đầu kịch bản đã kết phim luôn như cô không?
- Giảng đạo lí là việc của nữ chính.
Ta chỉ là pháo hôi, lằng nhằng thế làm gì, được thêm giờ ngủ sao?
Được thôi.
- Mi lại định đào hố gì?
[ Ta không có, cô đừng nói mò.]
- Chị...chị gái...
Thấy Dạ Tịch đánh người xong liền muốn phủi tay đi mất, đứa bé kia yếu ớt gọi cô lại.
Nó không muốn bị ném lại chỗ này.
- Làm cái gì? - Người sau sắc mặt không tốt lắm nhìn nó.
- Có thể...Có thể đưa em lên trên không?
- Không thể.
Dạ Tịch quay lưng đi rất dứt khoát, tốc độ kia so với khi đến còn muốn nhanh hơn, thoáng cái đã đi khuất.
Cô không muốn giúp thì không giúp, chạy nhanh thế làm gì?
Khoan đã! Sao cô lại phát rồ như thế.
Để nạn nhân bên cạnh hung thủ đang ngất cũng được sao? Hơn nữa còn là một đứa bé.
- Mi không thấy nó định ăn vạ sao?
[ Cô nghĩ nhiều.]
- Ta có kinh nghiệm.
Mi không hiểu.
Khi hệ thống còn đang muốn phát nhiệm vụ thì đã thấy kí chủ nhà mình túm lấy một y tá đi ngang qua để cô ta đi đưa đứa bé kia đi.
Hừ, khẩu thị tâm phi.
Dạ-khẩu thị tâm phi-Tịch không có thời gian làm loạn với hệ thống gấp rút trở về Đường gia.
Đến khi trở về đến nơi vừa vặn bảy giờ không lệch một li.
Con chó điên Kim Quang chỉ giỏi kiếm việc.
- Mày đi đâu?
Vừa về đã thấy Đường tổng mặt mũi thâm trầm ngồi trên sofa, tư thế kia như có thâm thù đại hận gì truyền kiếp với cô vậy.
Ông ta bận tối mắt tối mũi ở công ty để xử lí hậu quả do cô gây ra.
Cô thì hay rồi, không chỉ bỏ ngoài tai lời ông ta mà còn ung dung chơi đến giờ này mới về.
Vốn tưởng rằng cô chỉ ngỗ nghịch một chút không nghĩ còn dám làm càn đến mức này.
- Đường tổng có thể tự mình đi trước.
- Dạ Tịch một bộ không sao cả đi lên lầu.
Không cần đoán cũng biết tại sao Đường tổng gấp rút tìm cô như thế.
Đường thị hẳn xuất hiện vấn đề rồi, bữa tiệc tối nay tám chín phần mười là muốn tạ tội với tên phá gia chi tử Cố gia.
Dù Đường tổng hận Dạ Tịch đến nghiến răng cũng sẽ không thực sự làm gì cô.
Người còn giá trị lợi dụng sẽ không bị vứt bỏ.