Editor: Ochibi
Tề Kỳ nói xong đi qua, rót một ly nước cho Hạ Thu, đặt ở đầu giường, thần sắc an tĩnh lại nhìn về phía Hạ Thu, lỗ tai hồng thấu chậm rãi hạ nhiệt độ, trong ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén.
Quả nhiên như thế!
“Thu Thu, những cô gái đó đều là tâm nhãn tiểu nhân, nếu em không thích, về sau đừng chơi cùng bọn họ nữa.”
Anh đang nói năm cô chín tuổi, anh mười một tuổi, lần đó hai người xem điện ảnh lần đầu tiên.
Hai người cất tiền trong túi chạy đến rạp chiếu phim, mơ màng hồ đồ vào rạp chiếu. Xem loại phim đám bạn thân vì nam nhân dùng các loại thủ đoạn thấp kém xé rách mặt nhau, bởi vì không thích hợp cho con nít, nên Tề Kỳ từ khúc giữa bắt đầu che mắt Hạ Thu, còn mình nghiêm túc xem xong hết toàn bộ.
Cho nên từ năm mười một tuổi ấy, Tề Kỳ đối với loại quan hệ vi diệu giữa nữ sinh, cũng đã nhận thức khắc sâu vô cùng.
Hạ Thu nghe Tề Kỳ nói như vậy, vẫn không rõ nguyên do nhìn Tề Kỳ.
Nhìn ánh mắt Hạ Thu nghi hoặc, Tề Kỳ thở dài, đáy mắt mang theo phức tạp, vẫn là xoa xoa đầu Hạ Thu, nói tiếp những việc này với ngữ khí có chút lãnh đạm.
“Những người đó đồn đãi cũng có hơi không biết cái gọi là đúng, bọn họ nói em thích Bạch Lãng là vì gia thế hắn. Nhưng bọn họ không biết, lấy địa vị Hạ gia ở thành phố C, không thua nhà Bạch Lãng nửa phần, còn nói ngược lại là Bạch gia bọn họ trèo cao.”
“Những chuyện phức tạp này Thu Thu không cần hiểu, nếu em thích Bạch Lãng, cứ yên tâm lớn mật cùng hắn ở bên nhau. Anh sẽ vĩnh viễn chúc phúc em, chỉ là……”
“Hàn Chân Chân dù sao cũng vô tội, Thu Thu đã đạt được mong muốn, thì không cần tìm cô ấy gây phiền toái nữa.”
Tề Kỳ nói, cũng nhìn thần sắc Hạ Thu.
Trước nay chỉ cần anh nhắc tới tên Hàn Chân Chân trước mặt Hạ Thu, Hạ Thu bình thường đều không để bụng chuyện gì như bị chọc trúng đau chân, nháy mắt xù lông cái gì cũng nói ra, đánh vào anh mình đầy thương tích, sau đó lại ủy khuất co ở bên người anh xin lỗi.
Chính là đã quen nói không có việc gì, nhưng tư vị thật sự cũng chỉ có chính anh biết……
Hạ Thu nghĩ anh vì sao muốn thay Hàn Chân Chân nói chuyện, suy nghĩ hai người căn bản không chung một đường.
Tề Kỳ chờ rồi lại chờ, không nghe được Hạ Thu đáp lại.
Có lẽ bởi vì đã được Bạch Lãng hứa hẹn, cho nên căn bản không để bụng người lúc trước mình chú ý như vậy?
Không nói đến Tề Kỳ suy đoán trong lòng như thế nào, chờ Hạ Thu bừng tỉnh, đã nhìn thấy Tề Kỳ ngồi bên cạnh giường bệnh, nghi hoặc nhìn cô.
Thần sắc dò hỏi kia hình như là chờ đáp án của cô, nhưng khuôn mặt trông vô cùng lý trí bình tĩnh, rồi lại khiến cô cảm thấy Kỳ ca ca hồng thấu lỗ tai lúc nãy, thật quá là xa xôi.
“Anh nói cái gì?” Hạ Thu suy nghĩ nửa ngày, vẫn không nhớ ra vừa rồi Tề Kỳ hỏi gì, đơn giản thừa nhận mình bị phân tâm, hỏi lại một lần.
Vì thế Tề Kỳ lần nữa lặp lại nói, “Bởi vì chuyện trong nhà, nhà anh lập tức phải dọn khỏi thành phố C, cho nên hy vọng Thu Thu ở cao trung Phổ Lãng cùng Bạch Lãng thật tốt, tuy rằng Thu Thu thích, có thể trực tiếp để người trong nhà nói chuyện hôn sự với Bạch gia, nhưng dù sao chỉ mới cao trung, Thu Thu vẫn nên lấy việc học làm trọng.”
Một tia sét cực lớn “đùng” trước mắt Hạ Thu nổ tung.
Hôn sự gì, việc học gì, Hạ Thu một chữ cũng không nghe lọt, câu “dọn khỏi thành phố C” kia lại như sấm cứ luôn vọng mãi bên tai cô, chấn động nửa ngày cô cũng chưa hồi thần.
//