Nhan Vy cùng Dịch Giản ngồi trong phòng khách, Mộc Trà ngồi bên cạnh hắn, không khí như lạnh xuống, tĩnh lặng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Đôi với loại không khí có chú bối rối này vẫn là có chút khó nói chuyện.
Mộc Trà khẽ nhìn Dịch Giản bên cạnh, cuối cùng chậm rãi đứng dậy, mỉm cười ôn hoà: " Dì Trương hôm nay lại xin nghỉ rồi, mọi người ngồi nói chuyện đi, em vào nấu cơm trước.
Nhan Vy một lát nữa ở lại ăn cơm nhé? "
Nhan Vy nhìn người phụ nữ trước mặt, nheo mắt lại thân thiện đáp: " Vậy thì phải làm phiền chị rồi.
"
" Không có gì đâu.
" Mộc Trà nheo mắt cười rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khách.
Tầm mắt của Dịch Giản khẽ lay động, sau đó vẫn chằm chằm hướng về người phụ nữ đang ngồi dối diện mình, ánh mắt hắn sắc lẻm như ánh mắt của chim ưng, rõ ràng không mang theo uy áp nhưng vẫn khiến Nhan Vy lạnh sống lưng.
" A Giản, đừng nhìn em bằng loại ánh mắt như vậy...!" Nhan Vy hơi ngước mặt, cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo như đọng lại vô vàn những oan khuất, có chút bất đắc dĩ nhìn Dịch Giản, khô khốc mở miệng.
" Đừng gọi tôi là A Giản, tôi là người đã có gia đình.
Nếu Nhan tiểu thư đến đây vì chuyện của Nhan Thị thì xin lỗi, tôi không giúp được.
"
Loại thái độ cự tuyệt hoàn toàn không chừa lại chút đường lui này trước kia Dịch Giản chưa từng đặt lên người Nhan Vy, nhưng hắn đã tự hứa với bản thân rồi, cho dù có còn hay không còn tình cảm với Nhan Vy thì cũng nhất định phải chừa lại đường lui cho Mễ Bối Ly.
Chính hắn cũng cảm thấy tâm can có chút bức bối không thôi.
Dịch Giản thích Nhan Vy, đó là điều ai cũng có thể thấy, loại tình cảm to lớn như vậy không phải nói bỏ ngày một ngày hai liền có thể bỏ được.
Nhưng còn Mễ Bối Ly thì sao?
Nhìn đến hắn, ánh mắt của cô ta đột nhiên cương định lên, mặt đối mặt, sau đó khó khăn thở dài một tiếng, nụ cười có chút khổ sở, chất giọng dịu xuống lại mang theo bất đắc dĩ như đứa trẻ bị nói oan: " A Giản, hôm nay em đến đây không phải để nhờ cậy anh.
Chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy anh một lát...!"
Dịch Giản không đáp, trong lòng hắn lại cảm thấy khó chịu không thôi.
Hắn không phủ nhận rằng hắn thích dáng vẻ làm nũng của Nhan Vy, vừa đơn thuần vừa vô tội, nhìn đến đâu cũng cảm thấy là một người phụ nữ sạch sẽ, nhưng hiện tại cho dù trong tâm có khó chịu bao nhiêu hắn cũng phải gạt bỏ, nước đôi như vậy còn có thể tiến lên một bước nữa sao?
" Chuyện của Nhan Thị tôi sẽ giúp em, hiện tại gặp cũng gặp rồi, em vẫn nên trở về trước đi, đừng để Bối Ly thấy, cô ấy sẽ nghĩ nhiều.
" Dịch Giản đứng lên, đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn đến Nhan Vy đang ngồi bên kia, dứt khoát đứng lên.
Nhan Vy lập tức đứng dậy, sắc mặt có chút vặn vẹo ngay sau đó lập tức vành mắt nóng rát ửng đỏ, lại thêm nước ấm chảy xuống từ hốc mắt, giọng nói vỡ oà mang theo uất ức: " Dịch Giản, có hay không anh đã thích chị Bối Ly? Nhất định phải tuyệt tình với em như vậy sao? "
Cánh tay đang nhét túi quần của Dịch Giản bị bàn tay của Nhan Vy nắm lại, hắn đứng người sau đó khó khăn quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt ủy khuất của cô ta, ánh mắt hắn phờ phạc đi trông thấy.
Nhất thời, không gian tĩnh lặng lại.
Yêu...? Yêu sao?
Hắn yêu Mễ Bối Ly sao?
Dịch Giản chỉ cảm thấy khó chịu, vì sao lại có thể vô sỉ nói ra những từ này cơ chứ?
Yêu? Rốt cuộc là gì?
Không gian chỉ còn lại tĩnh lặng vô biên, đồng tử Dịch Giản khẽ co lại một vòng, cuối cùng lạnh lẽo quấn đến bên cổ, ánh mắt híp lại, giọng nói trầm ổn lại mang theo nôn nao khó thành lời: " Bối Ly là vợ của tôi, tôi đương nhiên yêu em ấy...!"
" Nói dối! " Nhan Vy đột nhiên hét lên, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Dịch Giản khẽ xiết lại, sau đó ủy khuất nhìn hắn: " Rõ ràng không phải! Anh chính là cảm thấy có lỗi! Đứa trẻ cũng mất rồi, vì cái gì anh lại đôi co với cô ta như vậy? Dịch Giản, vì cái cái gì? "
" Đủ rồi! " Hắn hất mạnh tay Nhan Vy ra khỏi người mình, giọng nói lạnh nhạt: " Quá đủ rồi Nhan Vy!! "
" Á___ " Từ đằng sau truyền đến thanh âm ngắn ngủi, sau đó Dịch Giản nghe thấy tiếng gì đó, hắn lập tức chạy vào, chỉ thấy một Mễ Bối Ly đang ngồi xổm dưới đất, nơi này cách phòng khách không xa...
Mộc Trà ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn nền nhà lạnh toát, hai tay ôm chặt lấy tai, khoé miệng lẩm bẩm gì đó nhưng không thành tiếng.
" A Ly! " Dịch Giản vừa nhìn thấy lập tức muốn ôm lấy cô nhưng không thành.
Mộc Trà linh hoạt tránh hắn, cô từ từ ngước mặt lên, đồng tử đen láy ánh lên dáng vẻ đau đớn vương lên chút nước ấm, khoé môi mấp máy gì đó nhưng không thành, chỉ biết cả người cô đang run rẩy từng hồi, chỉ biết nhìn người đàn ông trước mặt...
" Con của tôi...!Nó đâu rồi...? " Miệng cô khô khốc nói từng chữ, tựa như lôi theo cả máu tươi và thanh quản, khó khăn nhìn người trước mặt, vành mắt đỏ ửng vướng lên nước mắt, một dòng nước ấm thoát khỏi khoé mắt, lăn dài trên gò má.
" Con của tôi đâu rồi? Anh giấu nó ở đâu rồi? " Thanh âm cuối cùng đã mang theo gào thét đến tê tâm phế liệt.
Mộc Trà lao người đến, điên cuồng nắm lấy vạt áo của hắn, ánh mắt hỗn loạn yếu ớt mang theo mệt mỏi đau đớn kiên cường nhìn Dịch Giản.
" Con của tôi...!Đâu rồi...? "
Trước mặt hắn, thiếu nữ như bị rút đi hết sinh khí, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo của hắn cũng từ từ buông lỏng, sau đó cô ấy ngã xuống....
....
Mộc Trà đã tỉnh, cô ngồi trên giường bệnh, ánh mắt rõ ràng không có tiêu cự nhìn vào khoảng không, miệng khô khốc, song thanh âm lại nhẹ tẫng, bình tĩnh thốt ra từng chữ: " Dịch Giản, tôi hận anh.
"
Hắn ngồi bên cạnh, đến một lời cũng không nói, tựa như đứa trẻ bị bắt lỗi, khó khăn nhìn người phụ nữ xuân sắc lạnh nhạt đang ngồi trên giường bệnh.
" Vợ mình có thai lại mang tình nhân về nhà, cô ta biết bản thân dị ứng ớt nhưng vẫn ăn, còn anh thì sao? Cho rằng tôi cố gắng hãm hại tình nhân của anh? " Mộc Trà nhìn hắn, khoé miệng câu lên nụ cười chế giễu rất rõ.
" Con của tôi đi đâu rồi...!" Mộc Trà đột nhiên cười lớn, thanh âm cao lên một phần sau đó vỡ oà trong đau đớn dường như gào đến khản giọng: " Con tôi mất rồi! Là vì một kẻ như anh mà mất...!Dịch tổng, tại sao ngài có thể máu lạnh như vậy nhỉ? "
Dịch Giản vẫn không đáp, hắn cũng không ngẩng mặt.
Bản thân rõ ràng đang trốn tránh đi hiện thực tàn khốc nhưng rốt cuộc những việc hiện tại là vì ai mà ra? Còn chẳng phải vì hắn sao?
" Bối Ly...!Xin lỗi...!" Hắn khô khốc mở miệng.
" Con của tôi đâu rồi? Tôi mang thai nó tám tháng, nó cũng được sinh ra rồi...!Nhưng mà, nó đâu rồi? Tử Yên của tôi đâu rồi? " Mộc Trà không nhìn hắn nữa sau đó mỉm cười vu vơ, cần cổ ngả về phía sau, đầu dựa vào thành giường khẽ nghiêng đi, giọng nói nhẹ tẫng: " Có phải vì tôi không tốt hay không? Tử Yên đến đây thăm thú thế giới, chắc chắn nơi đây không phải nơi nó thích nên nó mới rời đi như vậy đúng không? "
" Là vì tôi không tốt sao? Nó cảm thấy con người ở đây quá tàn nhẫn nên rời đi sao? "
" Dịch Giản, anh mau đưa tôi về nhà, Tử Yên nhất định đang ở nhà chờ tôi! Con bé đang chờ tôi! "
Mộc Trà vừa dứt lời đã lập tức lao khỏi giường bệnh, cả người như trút hết sức sống, hai chân nhũn ra vừa đi được hai bước cô đã xụp xuống nền đất lạnh, phờ phạc quay đầu nhìn hắn: " Tại sao...!anh không cứu con bé? ".