Trời đã vào đêm, ánh trăng lắt lẻo len lỏi qua phiến lá, mờ ảo chiếu xuống bên dưới.
Từ xa truyền đến động cơ xe ô tô, Mộc Trà ngồi trên nóc toà nhà, nhàn nhã nhìn xuống.
Ánh đèn pha của xe ô tô chiếu sáng một khoảng không gian, người trong xe bước ra, nhìn trước nhìn sau cẩn thận, sau đó khom người mở cửa xe.
" Tà lão đại, người đã đến, đang đợi ở bên trong...!"
Tà Tuyết Ninh khẽ gật đầu, ánh mắt hơi híp lại, chậm rãi bước ra ngoài.
Mộc Trà ngồi xổm trên sân thượng, một tay chống cắm, một tay nhìn vào màn hình điện thoại.
Cô đang ngồi ở một góc khuất trên sân thượng của toà nhà, từ trên này có thể thấy rõ bên dưới, nhưng bên dưới tuyệt không thể nhìn đến bên này.
Chậc...! giờ sáng, nữ chính cũng thật biết chọn giờ làm ăn.
Hôm nay là ngày Tà Tuyết Ninh giao dịch súng đạn với thế lực ở nước ngoài của cô ta, bởi vì chỉ có thể thông qua vận chuyển kín nên mỗi lần không thể vận chuyển nhiều, chỉ có thể chia ra thành nhiều lần vận chuyển với số lượng nhỏ.
Hôm nay Lãnh Kỳ kia cũng tham gia...
Mộc Trà ngồi vất vưởng, nhìn vào điện thoại đang hiển thị tin nhắn kia.
Đám cảnh sát này không biết làm ăn có ra hồn không nữa...
Phía góc kia của sân thượng khẽ phát ra tiếng động nhỏ, Mộc Trà cũng chẳng quan tâm.
Lãnh Kỳ tìm một chỗ kín đáo nấp vào, ánh mắt hắn hơi híp lại: " Chắc rồi chứ? "
Người kia khẽ gật đầu, nhỏ giọng chỉ đủ hai người nghe: " Đã sắp xếp ổn thoả thưa lão đại.
"
Lãnh Kỳ gật đầu tỏ ý đã biết.
Tà Tuyết Ninh bước xuống xe, cùng đi với cô ta phía sau là mấy đàn em.
" Lão đại...!" Người kia nhẹ giọng gọi
Tà Tuyết Ninh thâm sâu nhìn người trước mặt: " Trót lọt chứ? "
" Cơ quan cảnh giác quá cao, không thể mang theo nhiều được, lần này so với lần trước chỉ còn lại /...!"
Tà Tuyết Ninh khẽ cắn môi, móng tay bấu chặt vào da thịt, thở dài một hơi sau đó phất tay: " Nhận hàng.
"
" Vâng.
"
Mộc Trà nhìn xuống đống súng ống đạn dược của Tà Tuyết Ninh, không nhiều, chi hơn chục khẩu súng ngắn cùng vài băng đạn.
Giao dịch của Tà Tuyết Ninh gần xong, từ phía xa đột nhiên truyền đến tiếng còi báo động, rừng cây phát ra tiếng loạt xoạt.
" Không ổn...!"
Người của Tà Tuyết Ninh nhanh chóng theo những tuyến đường tiếp theo mà chạy.
Mộc Trà chậm rãi đứng dậy, phủi lại quần áo, chậc chậc hai tiếng.
Đám cảnh sát đúng là não tàn, lại để nữ chính chạy mất rồi!
Lãnh Kỳ đã rút đi từ sớm, Mộc Trà trực tiếp nhảy từ sân thượng xuống, đáp đất hoàn hảo, chậm rãi đem moto từ trong không gian ra, chạy theo tuyến đường của Tà Tuyết Ninh.
Đuổi cùng giết tận nha!
Tà Tuyết Ninh lúc chạy đi chỉ đi một mình, cô ta nhìn qua gương chiếu hậu, đèn pha của xe moto đuổi ngay theo sát phía sau nhưng không có ý định vượt lên.
Tà Tuyết Ninh tăng ga, xe chạy nhanh hơn nữa.
Đột nhiên cô ta thấy chiếc moto vốn đang chạy rất nhanh kia dừng lại, đèn pha vẫn sáng.
Người ngồi trên xe dường như đang...Vẫy tay chào?
Tà Tuyết Ninh có chút nghi hoặc, nhưng cô ta không thể để cảnh sát tóm được!
Xe ô tô cách xe moto kia ngày một xa, đột nhiên Tà Tuyết Ninh cảm thấy có chút không ổn...
Đoàng!
Phía trước đỏ rực một phương, Mộc Trà chậm rãi ném xe moto lại không gian, cầm theo gậy bóng chày thong dong tiến lên phía trước.
Tà Tuyết Ninh không hiểu chuyện gì, xe ô tô đang đi rất tốt đột nhiên phát nổ.
Dẫu cho cô ta đã cẩn thận kiểm tra kỹ trước khi đi nhưng vẫn xảy ra chuyện, chỉ có thể nói kẻ đứng đằng sau cao tay hơn mà thôi.
Xe vừa nổ, Tà Tuyết Ninh lập tức lao ra ngoài qua cửa xe, lăn mấy vòng trên đường lớn, cuối cùng lăn đến mạn sườn, đụng người vào một gốc cây.
Cô ta gượng người đứng dậy, chỉ thấy phía xa có người đang chậm rãi tiến đến.
Không cần nói cũng biết người này chắc chắn là người lái moto ban nãy!
Từ đùi truyền đến đau đớn, Phía đùi phải của Tà Tuyết Ninh bị cây kéo rách một đường, máu tươi thấm qua lớp vải, trực tiếp nhuộm đỏ, trên người cô ta cũng có không ít vết thương.
Trời bên ngoài rất tối, ngoại trừ ánh trăng sáng cũng chỉ còn đốm lửa lớn phát ra từ phía xe ô tô mới nổ bên kia.
Người càng lúc càng tiến gần, Tà Tuyết Ninh lập tức đem súng ngắn ra lắp đạn.
Băng đạn hiện tại chỉ còn hơn mười viên, nếu may mắn nhắm trúng trong đêm đen thì có thể bảo toàn mạng...
Tà Tuyết Ninh dương súng, nòng đạn đã được lên.
Đoàng! Súng ngắn giật một tiếng, bả vai Tà Tuyết Ninh hơi giật về sau.
Mộc Trà khẽ nhướng mày, trực tiếp đem gậy bóng chày đập viên đạn bay sang một hướng khác.
Đoàng Tà Tuyết Ninh tiếp tục nổ súng.
Lần này cô ta đã nhắm rất kỹ, chắc chắn không thể trật!
Đồng tử mở lớn một vòng, trong ánh lửa chập chờn, Tà Tuyết Ninh nhìn thấy người kia dùng một cây gậy bóng chày đập viên đạn bay sang hướng khác...
Không thể giết được người này...!Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Tà Tuyết Ninh.
Cô ta phải chạy thoát, cho đến khi người của cô ta đến cứu!
Tà Tuyết Ninh không nghĩ ngợi được nhiều, lập tức gượng ngươi dậy, chạy thục mạng về phía trước, nhưng cô ta vẫn quá ngây thơ.
Đối với tốc độ hiện tại hoàn toàn không có khả năng thoát khỏi sức chạy của Mộc Trà.
Gậy bóng chày lao tới, đập mạnh vào bả vai khiến Tà Tuyết Ninh đang chạy phải ngã xuống đất.
Mộc Trà khẽ lắc đầu.
Mẹ kiếp, hào quang sáng chói thật! Lão nương nhắm vào đầu vậy mà chỉ đập vào vai! Ghê gớm!
Tà Tuyết Ninh ngã xấp dưới mặt đất, sau đó nhìn thấy nữ nhân ban nãy còn ở bên kia đã đi tới trước mặt cô ta.
" Hỷ Giai Lị...!Mày...!" Tà Tuyết Ninh còn chưa nói xong, lập tức bị một thúc vào bụng, khẩu súng trong tay bay ra xa một đoạn.
Mộc Trà bắt đầu đánh người, Tà Tuyết Ninh đương nhiên sẽ phản kháng, bất quá người này ra chiêu lộn xộn, hoàn toàn không có quy tắc, hơn nữa cô ta đang bị thương, sức lực so với lúc trước giảm đi rất nhiều.
Nếu có thể, Mộc Trà rất muốn đánh chết luôn nữ chính đại nhân, nhưng mỗi đòn giáng xuống đều gặp phải lực cản rất lớn.
Mệt! Không đánh nữa.
Mộc Trà chậm rãi đứng dậy, lôi từ không gian ra một khẩu súng, nhàn nhạt mỉm cười: " Cô có thể chạy, trong vòng giây, tôi sẽ không bắn.
Trong này có nòng đạn, ba nòng có, hai nòng không, bắn không trúng thì cô may, trúng, thì cô không may rồi...!"
Ánh mắt Tà Tuyết Ninh tràn đầy căm thù nhìn thiếu nữ đang chậm rãi lên nòng trước mặt...
Kể từ khi sống lại cô ta chưa tưng phải nhục nhã chạy trốn như vậy...
" "
" ...!"
Tà Tuyết Ninh gượng người dậy, chỉ có thể chạy! Đợi người của cô ta đến thì có đường lui rồi...!
" ...!...!...!Hết giờ "
Đoàng Tiếng súng nổ vang vọng một khoảng trời.
Đạn trực tiếp xé gió lao tới, trúng vào bả vai phải của của Tà Tuyết Ninh.
Đoàng...!
Lần này là bắp chân bên trái, Tà Tuyết Ninh trực tiếp ngã xuống đất.
Một viên còn lại không trúng...!Người của Tà Tuyết Ninh vừa vặn đến.
Mộc Trà không muốn một chấp một trăm, quyết định về nhà ngủ!.