Xuyên Nhanh Nữ Phụ Có Một Đời Hối Tiếc

chương 69: 69: chap 69 sủng trong sủng là ngàn vạn đau thương 9

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió lay động qua lọn tóc mai, tà áo mỏng theo đó khẽ đung đưa theo nhịp, mi dài chậm rãi nhắm lại, nữ tử mặc xiêm y đỏ ngả mình trên phượng uyển lớn.

Nguyên thân thì đang ngủ nhưng thần thức của Mộc Trà thì vẫn còn thức, cô trở lại không gian hệ thống.

[ Ký chủ, sao cô vào trong không gian của bản hệ Thống miết thế? ]

Lão nương đang nghiên cứu đấy, có hiểu hay không?

[ ...!] Nghiên cứu cái đầu cô! Rõ ràng bản hệ thống thấy cô đang coi phim cung đấu!

Xem phim để lấy thêm kinh nghiệm.

[ ...!] Thiện tai!

Màn hình máy tính bảng đột nhiên chuyển cảnh, Mộc Trà cầm trên tay, chậm rãi thao tác, thông số hiển thị trên màn hình ngày một khó hiểu, cuối cùng màn hình đen hoàn toàn.

Ánh mắt cô híp lại mang theo tia nguy hiểm nhưng rất nhanh đã bị thu lại.

Hệ thống ngươi có bán thuốc nào mà chết đẹp một chút không?

[ ...!] Thuốc chết đẹp là thuốc gì? Ký chủ có bệnh sao?

[ Không có! ]

Có thuốc nào uống vào bị bệnh nan y như bạch cầu không? Tiện thể đưa luôn cho lão nương cái thuốc của vi diện trước nữa.

[ Bản hệ thống không làm từ thiện! ]

Bao nhiêu?

[ Bạch Liên hoạ trị.

Tuyết Anh Thảo hoạ trị.

]

Nhiệm vụ lần này hoàn thành được bao nhiêu hoạ trị?

[ Tổng cộng vạn hoạ trị.

]

Mua!

[ Xác nhận mua thành công, đồ vật đã được chuyển tới túi không gian của ký chủ.

]

[ Xác nhận giá trị hoạ trị: vạn ngàn giá trị hoạ trị ( . ) ]

Đem một máy tính bảng khác ra, ngón tay lướt trên màn hình, màn hình lập tức thay đổi thông số, sau cùng kết thúc, Mộc Trà trở lại với nguyên thân.

....

" Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương...!" Tố Tiên hớt hải chạy đến, khoé mắt ứa lệ, tóc tai rối bời, y phục nhăn nhúm nhìn vô cùng thê lương.

Mộc Trà đang ngồi trên ghế bành lớn phơi nắng, cô nâng mình dậy, mi dài khẽ mở, chậm rãi liếm môi khô khốc, hỏi: " Có chuyện gì mà hớt hải như vậy? "

Tố Tiên quỳ xụp dưới đất, cả người đau đớn, giọng nói nghẹn ngào: " Khả Lạc...!Khả Lạc bị Hy Tần bắt bẻ, đang bị đánh ở thận hình ty, nương nương, cầu xin người...!"

Ánh mắt Mộc Trà hơi nheo lại, nhìn đến Tố Tiên đang quỳ xụp dưới đất đã bị thương không ít chỗ, " Các ngươi đưa Tố Tiên đi đắp thuốc đi, Dung ma ma, ngươi cùng bổn cung đến thận hình ty.

"

" Vâng thưa hoàng hậu nương nương.

" Dung Bội đáp một tiếng, cẩn thận dìu Mộc Trà đi.

....

Thận Hình ty.

" Chúng nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn an.

" Hai hộ vệ lập tức tiến lên cản đường.

Lạnh nhạt treo trên khoé miệng, giọng nói âm lãnh vang lên: " Tránh ra cho bổn cung.

"

" Thỉnh hoàng hậu nương nương tha tội, bên trong dơ bẩn, nào có thể để phượng nhan của hoàng hậu nhúng tràm? " Một hộ vệ khẽ liếc mắt đến hộ vệ còn lại, lập tức ngăn cản.

" Tránh đường.

"

" Thỉnh hoàng hậu nương nương di giá! "

Ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người hai hộ vệ kia, cuối cùng Mộc Trà nghiêng đầu nhìn Dung Bội, Dung Bội liền hiểu ý.

" Lệnh của hoàng hậu nương nương mà các ngươi cũng dám kháng chỉ? Quả thực là chán sống rồi, người đâu, lôi hai kẻ không biết phép tắc này xuống đánh trượng, đừng để thứ âm thanh dơ bẩn này mạo phạm phượng nhan! "

Dung Bội vừa dứt lời lập tức có người tiến lên lôi hai hộ vệ kia xuống.

" Hoàng hậu nương nương tha mạng, hoàng hậu nương nương tha mạng...!"

Tiếng kêu gào chấm dứt, giá y đỏ chậm rãi tiến vào cửa lớn.

Thận hình ty trước giờ vẫn luôn ghê rợn như vậy, song trong đôi mắt kia chỉ còn lại lạnh nhạt giống như không chứa được thứ gì trong mắt.

Không gian hoàn toàn yên ắng, cuối cùng đến một góc nhỏ lại thấy Khả Lạc đang bị người treo vào cột gỗ đánh bằng roi da.

Dung Bội nhìn Mộc Trà, đợi cô khẽ gật đầu rồi nàng ta mới chạy đến: " Dừng tay lại! "

Những người kia bây giờ mới nhìn đến, lập tức cúi người: " Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương.

"

Đến một ánh mắt cũng không buồn nhìn đến, cô lạnh nhạt mở miệng: " Đưa Khả Lạc về chữa trị đi.

"

" Vâng thưa nương nương.

"

" Hoàng hậu nương nương...!Việc này...!" Một viên quan trông coi thận hình ty sợ hãi mở miệng.

Mặc kệ lời kia, Dung Bội và đám nô tỳ đến cởi trói cho Khả Lạc.

Người nàng ta đã bê bết máu, vải trắng đã bị rách không ít chỗ, hơi thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch.

Dung Bội từ bên kia đi tới, nói nhỏ vào tai Mộc Trà: " Nương nương, những kẻ kia người định...? "

Câu lên nụ cười nhàn nhạt, giọng nói nhẹ nhàng lại khiến những kẻ ngồi dưới đất kia lạnh sống lưng: " Đem ghế của bổn cung đến đây.

"

" Vâng! "

Ghế rất nhanh đã được mang tới, cho người lui hết ra ngoài, dẫu sao Mộc Trà cũng không vội, cô đứng bên này, ánh mắt nheo lại: " Người đó chó các ngươi bao nhiêu? "

" Bẩm...!Nô tài không hiểu ý của nương nương...!" Một kẻ bạo gan run rẩy đáp.

Bọn họ nhận bạc của Hy Tần nên mới dám làm càn, hơn nữa Hy Tần cũng là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất....

" Các ngươi thích bạc, hay là thích vàng? " Giọng nói nhẹ tựa lông vũ vang lên bên tai.

Mộc Trà nói xong câu kia liền bày ra một bộ dạng vô cùng khoa trương cùng chế giễu, giọng nói mang theo châm chọc: " Hẳn là các ngươi thích vàng rồi.

"

Lạch tạch

Hàng trăm viên vàng vụn rơi dưới đất, mặt đất phủ lên một lớp vàng sỏi sáng loáng.

Nếu như bình thường đám người này sẽ không ngần ngại mà thèm muốn, nhưng hiện tại chỉ cảm thấy lạnh lẽo chạy quanh sống lưng, giống như bị trăm vạn con rắn có độc bò trên người, bất kể lúc nào cũng có thể mất mạng.

Chậm rãi ngả người trên ghế lớn, đem chén trà nóng bên cạnh nhấp nhẹ một ngụm: " Nếu các ngươi đã thích vàng như vậy thì bổn cung thưởng cho các ngươi.

Nào, quỳ lên.

"

Đồng tử co lại một vòng, bốn viên quan ban nãy đánh Khả Lạc không thể tin được mà nhìn vào đống vàng đang rơi dưới đất.

Bọn họ có ngu mới không nhìn ra những cạnh sắc nhọn của nhưng viên vàng kia, nếu quỳ lâu chỉ e rằng đôi chân này sẽ bị phế bỏ.

" Hoàng hậu nương nương tha tội, hoàng hậu nương nương tha tội...!Bọn nô tài ngu ngốc, là bọn nô tài ngu ngốc, xin hoàng hậu tha mạng.

" Bọn họ run rẩy quỳ xụp xuống, giọng nói mang theo sợ hãi.

Cạch Chén trà va chạm vào mặt bàn kêu lên một tiếng.

Câu lên nụ cười nhàn nhạt, vòng ngọc trai trong tay khẽ lay động, thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai: " Đây là phần thưởng của bổn cung dành cho những nô tài trung thành.

Bổn cung sẽ ở đây xem sự vui mừng của các ngươi khi nhận được phần thưởng này.

Nào, quỳ lên.

"

Từ đầu gối truyền đến đau đớn khôn nguôi, mạch tượng như bị vỡ ra, từng khắc từng giây đều đau đến tận xương tủy.

Những cạnh vàng đâm vào da thịt khiến nó bầm tím đến ứ đọng máu, cuối cùng chỉ còn lại thống khổ tột cùng..

Truyện Chữ Hay