Bầu trời xanh đen gợn ra những tia sáng yếu ớt, Cố Việt Bân ngồi trong phòng hoạ tranh của La Thi Anh, ngơ ngơ ngác ngác không biết đang suy nghĩ gì, dường như nghĩ rất nhiều, lại dường như không nghĩ gì cả.
Hắn đang nghĩ, có lẽ nếu như hắn nhận ra sớm hơn, hoặc có ai đó ở bên cạnh nhắc nhở hắn ngày đêm suy nghĩ cho cặn kẽ liệu La Thi Anh có đi đến bước đường ngày hôm nay?
Cố Việt Bân không biết, hắn thực sự không biết.
Hắn nhớ rõ lúc nhỏ cô bé năm đó rất sợ bóng tối, cho dù chỉ là mất điện - phút cũng đủ để cô ấy khóc thét lên trong nỗi kinh hoàng và sợ hãi.
Cố Việt Bân làm sao có thể tưởng tượng ra con người yếu đuối ấy làm sao đối mặt với tất thảy bóng tối và dày vò của hắn trong những năm qua? Có lẽ chỉ mình cô ấy tự gặm nhấm lấy, còn hắn vĩnh viễn không hiểu được.
Biệt thự lớn vẫn còn sáng đèn, song lại bừa bộn vô cùng, giống như bị cơn bão quét qua làm phá hư mọi thứ.
Dù là TV, sô pha, bàn, ghế hay bàn trà… tất cả đồ đạc đều bừa bãi lung tung, thậm chí là bị đập hỏng, sàn nhà cũng có rất nhiều vết nứt, dưới đất dường như không có bất kỳ góc trống nào, tất cả đều bừa bãi hỗn loạn, như thể vừa gặp phải một vụ tấn công kinh hoàng.
Mà đầu sỏ hiện đang đứng ngay trong phòng hoạ tranh.
Người đàn ông kia thở hổn hển, đôi tay nắm chặt vẫn còn vết máu.
Vẻ mặt Cố Việt Bân vừa đau khổ vừa điên cuồng, đôi mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm mặt đất, tựa như một dã thú bị đẩy vào đường cùng.
Sau cùng trông thấy quyển album đang được mở ra nằm cạnh chân Cố Việt Bân.
Thoáng chốc, hắn như thể bị ai đó bắn lén, khơi dậy một vụ nổ lớn trong cơ thể hắn, khiến hắn tan xương nát thịt, tất cả rào chắn đều bị đập tan, mà linh hồn hắn cũng gần như vỡ vụn.
Trong album là Cố Việt Bân lúc nhỏ, hắn mặc áo sơ mi hoa hòe hoa sói và quần cộc đứng trên bờ cát, cười toe toét như một đứa trẻ ngốc.
Tay trái hắn ngang ngược quàng lên cổ một người bé gái khác, mái tóc đen của người nọ hơi dài, dưới khóe mắt có một nốt ruồi đen, vẻ mặt mất kiên nhẫn muốn đẩy hắn ra rồi đánh cho một trận, nhưng trong mắt lại toát ra nét cười thản nhiên.
Hắn đấm mạnh vào tường, dường như không biết đau mà nhìn bức tường, song tay hắn đang run rẩy, vành mắt ửng đỏ, sau đó xoay vòng vòng tìm kiếm bóng dáng người kia.
Nhưng không có, cả căn phòng chỉ có một mình hắn đang phát điên mà thôi.
Khẽ cười một tiếng, Cố Việt Bân tự thấy may rằng mình đã tìm được cách cười.
Chỉ là trong thế giới trống rỗng không ai có thể biết kia của Cố Việt Bân tiếng cười ấy đong đầy đau khổ và tự giễu.
Hắn không cần để tâm giọng cười của mình khó nghe cỡ nào, bởi vì vốn dĩ người nên đối tốt nhất trên đời cũng không có ở trước mặt.
Cố Việt Bân thậm chí càng cười càng hăng say, cuối cùng còn bò lăn ra đất, nhưng cơ thể thì đang run rẩy, như thể vì cười quá hăng khiến cả người co giật đau đớn.
Tiếng cười của hắn kéo dài rất lâu, sau đó dần dần biến thành nghẹn ngào, từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt.
Bàn tay vô thức đặt lên ngực, trái tim dưới lớp da lạnh như băng đã không còn có thể khống chế, cuối cùng cũng chua xót với sự cô tịch trước mắt này.
" Thi Anh, em thực sự không cần tôi nữa sao? "
Trên thế giới này chưa ai từng thấy Cố Việt Bân như vậy, hắn tháo đi tất cả mạnh mẽ và ngụy trang, hoàn toàn để lộ sự yếu đuối và đau khổ từ tận đáy lòng ra trước mặt thậm chí còn khẩn cầu một cách hèn mọn và đáng thương như vậy.
Hắn cứ ngồi lặng như vậy trước đồng hồ quả lắc, đôi mắt trống rỗng chán chường nhìn từng giây từng phút trôi qua trước mắt mình.
Trong trí nhớ của Cố Việt Bân, đoạn thời gian thuộc về La Thi Anh kia hoàn toàn trống rỗng.
Mà rõ ràng trong hồi ức lúc nhỏ kia có vô số thứ để nhớ lại, chỉ là hắn chưa dám nghĩ đến, không dám nhớ, chỉ cần vừa nhớ đến tim anh lại đau không thể át.
Giữa họ tồn tại quá nhiều lầm lỡ, mà tất cả những thứ đó đều đã không thể nào bù đắp lại.
Trời sáng.
Thế giới ngoài cửa sổ cũng rách nát tả tơi.
Dường như chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ thôi, những mảnh vụn mặt trời sẽ lập tức rơi xuống.
Mà Cố Việt Bân vẫn ngồi trơ ra đó, tựa như trong thế giới này chỉ còn lại chết lặng, chỉ còn lại lạnh lẽo.
Đôi mắt luôn tràn đầy sức sống trong trí nhớ kia cũng mờ mịt vô thần, ánh mặt trời dường như cũng không thể bước vào ánh mắt ấy.
Khoảng cách giữa La Thi Anh và Cố Việt Bân chưa từng gần đến như vậy, cũng chưa từng xa đến thế, tựa như tất thảy nắng mai trên thế giới phản chiếu lại tấm gương hiện thực, mà hiện thực này lại chua xót đến thấu tâm can.
Đó là một khoảng thời gian vô cùng xán lạn, cho dù là hiện tại, chỉ cần nhắm mắt lại là có thể lập tức hiện lên trước mắt
Có khi, đi hay ở là điều không thể lựa chọn.
Nhưng ký ức, cả một đời chính là cả một đời.
Trong trí nhớ cằn cỗi ấy, thế giới của La Thi Anh luôn có một Cố Việt Bân.
Trong trí nhớ cằn cỗi ấy, thế giới của Cố Việt Bân chưa từng có La Thi Anh.
...
Mộc Trà chưa từng nghĩ đến hiệu ứng bươm bướm này lại hiệu quả như vậy.
Kỳ thực trong nguyên tác của tiểu thuyết, sau khi La Thi Anh mất đi một năm, Thư Tuyệt cũng tổ chức một buổi triển lãm tranh như vậy nhưng hiệu ứng " Trói buộc " không được tốt như vậy.
Cô cũng chỉ chơi liều một phen, nào ngờ kết quả lại ngoài dự đoán.
Suy đi tính lại, nếu Cố Việt Bân không mất đi trí nhớ, không có nửa năm bao dung mà Mộc Trà bày ra thì có lẽ hiệu ứng này cũng không đạt đến hiệu quả cao như vậy.
Để cho Cố Việt Bân sống trong dằn vặt, khi hắn nhớ tất cả, hắn sẽ không cảm thấy thống khổ và trống rỗng.
Khi hắn quên đi tất cả, bị người phát hiện ra chuyện xấu mà trước kia mình đã độc ác làm ra, rồi để cho hắn nhớ lại, đó mới là dằn vặt, mới là đau khổ một đời.
Ánh mắt hơi nheo lại, cuối cùng dừng lại bên hiên cửa sổ lớn.
Nắng mai chiếu vào cành hoa Lục Mai như phủ thêm một tầng hào quang mỏng lại càng làm nó trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Một cánh hoa rơi xuống mặt bàn, bị ánh nắng chiếu tới lại thê lương đến lạ.
....