" Bác sĩ Thuần, chúng ta đi đâu vậy? "
Thuần Liêu Ninh hơi nghiêng đầu về phía cô, " Lần đầu tiên tôi học xã hội đen bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được hay không? "
Mộc Trà hơi cúi đầu, mỉm cười nhàn nhạt, " Tôi lại không biết bác sĩ Thuần cũng biết đùa đấy.
"
Sắc mặt Thuần Liêu Ninh ánh lên chút đỏ, anh cố gắng tập trung tinh thần về phía trước, mỉm cười ôn nhu hỏi: " Ngồi xe lâu như vậy có mệt không? Một lát nữa nghỉ ngơi tôi dắt em đi vòng quanh tản bộ cho thoáng.
"
" Không có, không phải bác sĩ Thuần mới mệt hay sao? Lái xe lâu như vậy? " Mộc Trà nheo mắt cười
" Em là đang quan tâm tôi sao? "
" Trên xe anh còn thấy có ai nữa không? Tôi là đang suy nghĩ xem thế nào để trả tiền xe cho bác sĩ Thuần đây, anh lấy đắt quá là tôi không có tiền trả đâu.
"
Thuần Liêu Ninh hơi cúi mặt, mi mắt hơi rũ xuống, sau mới ngẩng đầu lên, " Trả cho tôi khoảng thời gian còn lại của em là được...!"
Mộc Trà cười nhàn nhạt rồi quay mặt, không muốn tiếp tục nói với người này nữa.
Một lúc lâu sau cô mới chầm chậm mở miệng: " Xin lỗi, Bác sĩ Thuần, tình cảm này của anh, tôi không cách nào đáp được.
"
" Tôi cũng không có ý đồ gì cả, chỉ là đột nhiên muốn nghỉ ngơi, đưa em đi cũng là tiện đường, em cứ coi tôi là đang dẫn bạn đi chơi một chuyến là được.
"
" Tôi không muốn khiến người khác tổn thương "
" Em có thể để tôi mặt dày ở bên cạnh em, chỉ cần người chịu tổn thương không phải em là được.
" Thuần Liêu Ninh cong môi, ánh mắt hơi nheo lại nhìn có chút vui vẻ nhưng nhìn kỹ, đáy mắt đã sớm không còn sinh động như lần đầu gặp gỡ.
Mộc Trà không đáp, chậm rãi dựa vào cửa kính xe rồi chìm vào giấc ngủ.
...
Việc mở họp báo kia của Mộc Trà thông báo việc rời khỏi giới giải trí đã được hàng loạt những toà soạn viết bài đăng lên, hiện đang chiếm trọn top hot search.
Việc này xảy ra quá bất ngờ, chính quản lí Dương cũng không biết.
Hợp đồng kí kết với giải trí Tinh Quang vừa vặn kết thúc, Dương Nhật Hạ tìm khắp thành phố cũng không thấy cô, điện thoại cũng không liên lạc được, đến nhà riêng của cô cũng chỉ còn một mảnh trống rỗng, thứ còn sót lại duy nhất chỉ có hai bức thư viết tay, một cái gửi cho Dương Nhật Hạ, cái còn lại không đề tên.
Trợ lí cao cấp báo lại tin này cho Đình Tiện, hắn đang ở nước khác nào có thể trở về nhanh? Lúc trở về đã vào giờ đêm, trùng hợp hôm đó là tết dương lịch, ngày đầu tiên của năm mới.
Ở thủ đô đã lâu rồi không bắn pháo hoa, tết dương lịch năm nay lại đặc biệt bắn, hơn nữa còn bắn rất nhiều.
Những đốm hoa lửa lộp bộp nổ trên bầu trời đêm tạo thành cảnh sắc vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.
Hắn tìm khắp nơi, chỗ nào cũng không thấy, một người nói biến mất liền biến mất sao?
Đình Tiện ngồi rũ mi ngồi trong phòng khách, khói thuốc quẩn quanh bên người hắn tạo thành màn sương mờ ảo.
Hắn không biết vì sao cô lại rời khỏi giới giải trí, hắn không biết vì sao cô lại rời đi, hắn không biết phải bắt đầu từ đâu...
Không có dấu hiệu, không hề báo trước, không hề cãi vã...!Hay là cô ấy vì chuyện lần trước nên giận hắn rồi sao?
Đình Tiện triệt để dùng lý do này để tự thôi miên bản thân, hắn không tin một người luôn dịu dàng như vậy, thậm chí đến khi hắn nói những lời kia cô cũng chưa thực sự tức giận, giống như một người không có điểm giới hạn, không một lời oán hận, vậy mà nói biến mất liền biến mất.
Trên thế giới luôn có một kiểu bỏ đi như vậy, không cuồng loạn, không ầm ĩ, tất thảy đều như phiến lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống nền đất lạnh lẽo, thậm chí mọi thứ yên bình tới độ mọi chuyện xảy ra như vậy cũng không khiến con người ấy có thêm một phần ai oán.
Giống như bình hoa bạn yêu quý nhất, trong lúc lau dọn đột nhiên lau chùi đột nhiên lỡ tay đánh đổ, như đang nắng gắt đột nhiên mưa rào.
Tất cả quá trình ấy chỉ còn cảm nhận được sự luống cuống cùng tĩnh lặng vô biên.
Đình Tiện một lần nữa bừng tỉnh, hắn nghĩ ra rồi, cô là đang ở nhà, là đang ở nhà chờ hắn, sẽ không sao đâu.
Cô một mình cô độc như vậy thì biết đi đâu được? Nhất định là như vậy, cô là đang chờ hắn ở nhà.
Đình Tiện luống cuống cầm theo chiếc áo vest màu trắng vẫn còn gắn mác, lao nhanh ra ngoài.
Trên trời những đốm hoa lửa vẫn còn, thậm chí còn sáng tỏ hơn ban nãy, xe của Đình Tiện dừng trước cổng biệt thự.
Cổng không khoá, đèn điện vẫn bật sáng, tuy không giống như những lần trước nhưng như vậy là cô vẫn còn ở đây đúng không?
Lần đầu tiên trong lòng Đình Tiện dém lên một ngọn lửa hy vọng cuồng nhiệt như vậy, cô vẫn còn ở nhà, Cửu Quân Dao vẫn chưa rời khỏi hắn.
Đèn đuốc sáng trưng, Đình Tiện nhanh chóng chạy vào, cửa cũng không khoá, hắn lao vào, đến giày cũng không tháo
" Quân Dao, em ở nhà phải không? Quân dao...!"
Bàn tay Đình Tiện hơi siết chặt lại, áo vest trong tay hắn bị nhăn lại do lực siết.
Người phụ nữ ngồi quay lưng về phía hắn, không đáp lời.
" Cửu Quân Dao! "
Lần đầu tiên Đình Tiện mất bình tĩnh như vậy, hắn lao đến, nắm lấy cổ tay người phụ nữ kia.
Dương Nhật Hạ hơi ngước mặt, ánh mắt hơi nheo lại.
" Sao lại là chị, Cửu Quân Dao ở đâu? Cô ấy trốn chỗ nào rồi, Dương Nhật Hạ, chị trả lời tôi, chị giấu Cửu Quân Dao ở chỗ nào rồi? "
Dương Nhật Hạ cười nhạt, câu lên nụ cười chế giễu đến khôn cùng, chất giọng lại bình tĩnh đến khó tin, " Cửu Quân Dao ở đâu nhỉ? "
Đồng tử Đình Tiện co lại một vòng, đứng trước câu hỏi của Dương Nhật Hạ, hắn như trở thành một đứa trẻ mắc lỗi đã gây ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng.
" Đình tổng, tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện.
" Dương Nhật Hạ nheo mắt cười
" Chị im miệng, tôi hỏi chị, Cửu Quân Dao ở đâu? Tôi phải tìm em ấy...!" Đình Tiện điên cuồng gào thét, chai rượu vang luôn được đặt trên bàn đã bị hắn gạt xuống đất vỡ thành trăm mảnh
Dương Nhật Hạ như không nghe thấy lời hắn nói, không thấy những việc hắn làm, cần cổ hơi ngửa về sau, ánh mắt nheo lại, nhàn nhạt mỉm cười, cô dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh kể lại một câu chuyện.
" Ngày xửa ngày xưa, có một cô công chúa, cô ấy tuy không phải con gái của nhà vua nhưng người trong nhà lúc nào cũng yêu chiều cô ấy như công chúa.
Gia đình bọn họ sống vô cùng hạnh phúc, cô công chúa cùng em trai của mình cứ như vậy sống vui vẻ, cho đến khi cha mẹ mất, công chúa nhỏ đã gồng gánh em trai của mình, cô ấy trở thành một vũ công, bán nghệ cho người qua đường để nuôi em trai ăn học.
Đến một lần nọ cô ấy gặp được một chàng trai, bọn họ yêu nhau, nhưng rồi cô công chúa nhận được lời mời từ nhà vua.
Nhà vua mời cô vào cung ca vũ, ở đó cô gặp được hoàng tử.
Hoàng tử yêu công chúa, nhưng công chúa lại đem lòng yêu một người khác, hoàng tử đã vô cùng tức giận.
Dưới uy quyền của mình, hoàng tử đã đem được công chúa về bên cạnh mình, dùng thân phận một tình nhân để giữ cô ấy bên cạnh.
Sau đó công chúa bị mất trí nhớ, cô ấy quên hết tất thảy những điều tồi tệ mà hoàng tử gây ra cho cô ấy, sau đó công chúa đã thực sự yêu hoàng tử.
Rồi đến một ngày trời âm u, một công chúa khác xuất hiện và phá vỡ mọi hạnh phúc mà cô có.
Hoàng tử đã hiểu lầm công chúa mất rồi! "
Dương Nhật Hạ nheo mắt cười, cô đột nhiên dừng câu chuyện lại, hơi nghiêng đầu, câu lên nụ cười nhàn nhạt, hỏi: " Đình tổng có biết sau đó kết cục ra sao không? "
Dương Nhật Hạ cũng không chờ Đình Tiện trả lời, cô chậm rãi đèm từ túi xách bên cạnh ra lọ thuốc cùng một tờ giấy rồi nheo mắt cười, bình tĩnh nói: " Cô công chúa ấy mắc bệnh rồi, là một căn bệnh quái ác, sau đó? Đáng tiếc không có sau đó nữa rồi."
" Một câu chuyện nực cười.
" Dương Nhật Hạ đột nhiên cười lớn.
Đình Tiện lúc này đã đạt đến giới hạn, hắn gằn giọng: " Cô phát điên đủ chưa? Tôi hỏi cô, Cửu Quân Dao đâu rồi? "
" Cậu có từng yêu Cửu Quân Dao không? ".