Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

chương 112: ma pháp sư thiên tài bị vứt bỏ (12)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Edit: Khánh Linh

Beta: Linh Đang

Nửa tháng này Diệp Cẩn lại dựa vào những thứ nhớ được trong sách, đã tìm được những kì trân dị bảo giúp tăng cường tố chất thân thể.

Từ thứ hạng trực tiếp leo lên xếp hạng thứ .

Đương nhiên sẽ tạo lên một làn sóng lớn ở trong trường học, rất nhiều người chú ý tới cô ta, còn có không ít thế lực mời cô ta tham gia.

"Diệp Cẩn, cảm ơn em, nếu như không có em, lần này Thương Vân Thành của chúng ta nhất định sẽ phải chịu tổn thất lớn." Lan Tư nhìn Diệp Cẩn, nhẹ giọng nói.

Thương Vân Thành cũng chỉ có vài vị Ma pháp sư cấp năm, nhưng trong trận tiểu thú triều lần này ở rừng rậm ma thú có một con ma thú cấp sáu, nếu không nhờ có Diệp Cẩn có quan hệ không tồi với quốc vương của Thương Lang Đế Quốc, nhờ người ta phái tới hai vị Ma pháp sư cấp sáu mới có thể xử lý êm đẹp chuyện này.

Nếu không, Thương Vân Thành của bọn họ không biết sẽ phải tổn thất bao nhiêu nhân lực.

Cho nên anh ta đặc biệt từ học viện Baller xa xôi đến để nói cám ơn với Diệp Cẩn, đây cũng là theo yêu cầu mãnh liệt của Thương Vân Thành.

"Một câu nói mà thôi, mặc dù em bây giờ không còn là người của thành Thương Vân, nhưng có thể giúp thì em cũng sẽ không mặc kệ.” Trên mặt Diệp Cẩn có vẻ không mấy quan tâm, cô ta nhìn Lan Tư thở dài một tiếng: "Lan Tư, anh đem ngọc bội đính hôn trả lại cho Thiều Hoa đi, bây giờ nhìn anh như vậy, em cũng không thể an tâm được."

Nghe được câu nói này của Diệp Cẩn, Lan Tư hơi nhíu mày.

Đã vài tháng này anh ta không còn nghe thấy tên của Diệp Thiều Hoa.

Mấy tháng nay tin tức về hai người trong thành mới nhập học tại học viện Ryan truyền tới không ít, trên cơ bản đều là về “hắc mã” Diệp Cẩn này, còn Diệp Thiều Hoa lại gần như im hơi lặng tiếng.

Thực ra chất lượng của lứa học viên mới khóa này quả thật không tệ, nhưng khi có đối tượng so sánh là Diệp Cẩn ở đây, dưới vầng sáng của cô ta tất cả mọi người đều trở nên vô cùng bình thường.

"Chuyện này, anh sẽ ngẫm lại." Lan Tư không lập tức đồng ý, thế nhưng sẽ ngẫm lại.

Anh ta hơi cúi đầu, cười khổ một tiếng, thế nhưng anh ta cũng hiểu tính cách của Diệp Cẩn khác biệt với tất cả những người khác, những người khác trong mắt anh ta đều rất bình thường.

Hai người sánh vai đi ra ngoài cửa, ở đó gặp được Cốc Hồng, còn có vài người khác, Diệp Cẩn biết nội dung trong sách, rất nhanh nhận ra người mặc một bộ trang phục màu đỏ và cô gái trẻ mặc đồ màu trắng ở cửa lớn kia là ai.

Người xếp thứ hai Học viện Ryan—— Eileen!

Nhìn thấy cô, ánh sáng trong con ngươi Diệp Cẩn càng sáng hơn, không tới bốn năm nữa, cô ta nhất định có thể vượt qua Eileen!

Trên thực tế, ở trong sách, Eileen xếp hạng nhất, cũng không biết vì sao bỗng nhiên xuất hiện một người là Phượng Li Vân, người này xuất hiện một cách vô căn cứ như vậy, Diệp Cẩn nhớ rằng trong sách hoàn toàn không miêu tả một chút gì về người này.

Cô ta nghĩ có lẽ vì mình xuất hiện nên đã dẫn theo hiệu ứng cánh bướm.

Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. Đã có một loạt phim dựa trên hiệu ứng này là "Hiệu ứng cánh bướm".

"Có chuyện gì vậy?" Diệp Cẩn nhỏ giọng hỏi Cốc Hồng, tại sao hôm nay mấy thiên tài vẫn luôn bế quan trong trường học đều ra ngoài như vậy.

Một câu nói này khiến vẻ mặt Cốc Hồng cũng nghiêm túc lên, anh ta cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay Phượng Li Vân sẽ trở về."

"Phượng Li Vân?" Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Cẩn nghe thấy cái tên này từ trong miệng Cốc Hồng.

Kể từ sau khi đến trường học, Diệp Cẩn cũng không phải là chưa từng hỏi những người khác tin tức của người này, nhưng dường như tất cả mọi người sau khi nghe thấy cái tên này sắc mặt đều đại biến, không dám nói nhiều một câu, kể cả Cốc Hồng.

"Trước kia không nói cho em là bởi vì anh ta không ở trường học, bây giờ anh ta đã trở về, sợ em không cẩn thận chọc tới anh ta nên anh cần cảnh cáo em một câu." Vẻ mặt Cốc Hồng nghiêm túc : "Anh ta ở trung tâm khu A cũng chính là ngôi nhà mà hiệu trưởng cùng ở, ghét nhất người khác đụng vào đồ của anh ta hoặc bước vào địa bàn của anh ta, nếu như em muốn đi tìm hiệu trưởng thì cũng phải tránh xa phòng của anh ta ra."

"Ngông cuồng đến thế sao?" Lan Tư kinh ngạc một chút, anh ta thật sự chưa từng nghe nói tới người tên Phượng Li Vân này.

Nghe vậy, Cốc Hồng lắc đầu : "Không khoa trương chút nào đâu, mấy người đều biết rừng rậm ma thú vẫn luôn không ổn định đúng không?"

"Đúng." Chuyện này không ai biết rõ hơn Diệp Cẩn.

"Ba năm trước, có rất nhiều ma thú xông ra từ rừng rậm ma thú, mặc dù chỉ là ma thú cấp một, cấp hai nhưng số lượng lại rất đông, những thành trấn nhỏ bình thường của Áo Ân Đế Quốc xung quanh đó, người chết vô số. Cuối cùng, có một người đi vào trung tâm rừng rậm ma thú đàm phán với Thánh giai Ma thú Bạch Hổ vương, mới ngăn cản được trận thú triều này. Người đó chính là Phượng Li Vân, ba năm trước, anh ta mới mười bảy tuổi, là Ma pháp sư song hệ cấp sáu, lôi hệ biến dị và hỏa hệ biến dị." Cốc Hồng chậm rãi thở ra một hơi.

Tinh thần của cả Lan Tư và Diệp Cẩn đều chấn động.

Mười bảy tuổi, Ma pháp sư cấp sáu, Ma pháp sư có cấp bậc cao nhất ở quốc gia bọn họ cũng chỉ là Ma pháp sư cấp sáu mà thôi, nhưng những người kia phần lớn cũng đã là ông cụ bảy mươi, tám mươi tuổi.

Phượng Li Vân lại không như vậy, anh mới mười bảy tuổi, huống chi ba năm trước anh đã là Ma pháp sư cấp sáu, ai biết được bây giờ anh đã đạt tới mức độ nào?

Quan trọng nhất chính là, song hệ Ma pháp sư cấp sáu lại có thể đàm phán cùng Bạch Hổ vương, chứng tỏ rằng khi ấy thực lực của anh ta ít nhất cũng có thể chống lại Bạch Hổ vương.

Ngay cả Diệp Cẩn là người vẫn luôn kiêu ngạo trong lòng cũng tràn đầy kinh hãi, có phần nghiêm túc lên, cảm thấy mình không thể tưởng tượng được sức mạnh của người này.

Cùng mười bảy tuổi nhưng cô ta mới chỉ là Ma pháp sư cấp một, cố hết sức cũng chỉ có thể đánh ngang cơ với Ma pháp sư cấp hai, mà anh ta đã có thể chiến đấu với Thánh giai Ma pháp sư.

“Tất cả các thế lực đều muốn mời chào anh ta, nhưng anh ta vẫn luôn độc lai độc vãng đi hết mọi nơi trên Đại lục này, không tham gia bất kỳ một thế lực nào.” Nói đến đây Cốc Hồng lại cảm thấy có chút kỳ quái: "Anh ta vẫn luôn tìm Mục sư và Dược tề sư (người pha chế thuốc), nơi nào có Dược tề sư nổi danh hoặc là mục sư có tiếng, nhất định sẽ có anh ta."

Diệp Cẩn biết Mục sư và Dược tề sư cũng tương đương với nghề bác sĩ ở hiện đại.

"Anh ta rất kỳ quái, có người trong học viện đi vào nơi ở của anh ta, phòng ngủ của anh ta không có bất kỳ viên ma hạch nào, chỉ có một đống dụng cụ cắt gọt, Hình như Lâm Tiêu nói mấy thứ đó tên là… Dao giải phẫu. . ." Cốc Hồng nhìn đoàn người đã tản đi một chút: "Chúng ta đi thôi, xem ra lần này anh ta lại không đi cửa chính, không gặp được rồi."

Lại không ngờ, Diệp Cẩn hoàn toàn không muốn đi, sắc mặt cô ta bỗng nhiên mừng như điên.

Bây giờ cô ta khẳng định, người này nhất định không phải là người ở thế giới này, có lẽ là đến từ cùng một nơi với cô ta, có chuyện gì khiến người ta kích động hơn so với việc gặp được đồng hương ở nơi này đây?

Hơn nữa người đồng hương này còn sống tốt hơn cô ta nhiều, mười bảy tuổi đã có thể cùng Thánh giai Ma Thú đàm phán, nghĩ tới đây lại khiến cô ta cảm thấy không biết nên nói gì!

“Anh có thể tới gặp anh ta hay không? Em có rất chuyện quan trọng muốn gặp anh ta một lần." Cô ta kích động đến mức nói năng lộn xộn nhìn Cốc Hồng.

Cốc Hồng sửng sốt, lập tức lắc đầu, con ngươi màu vàng óng híp lại: "Tính cách của anh ta quái gở kỳ lạ, em tốt nhất không nên chọc vào anh ta."

“Không phải là em muốn trêu chọc anh ta, anh Cốc Hồng, anh chỉ cần giúp em nói một câu với anh ta, anh hỏi anh ta có biết thế kỷ hay không." Diệp Cẩn nắm cánh tay Cốc Hồng, hai mắt toả sáng : "Em thề, anh ta nhất định sẽ gặp em!”

------ Chuyện ngoài lề ------

Lầm đầu tiên trong lịch sử viết xong nhanh như vậy yeah yeah yeah.

Sau đó mọi người cũng phát hiện đúng không, một chương hôm qua trực tiếp từ Thiều Hoa đi rừng rậm ma thú nhảy đến học viện Ryan, trên thực tế trước kia tui có viết ba chương Thiều Hoa lịch luyện lận. Diệp công tước cứu cô ấy, còn có ở đó lần đầu tiên biết tin tức liên quan tới nam chủ ở trong rừng rậm ma thú, không biết có người nhìn ra hay không.

Nhưng Hoa Hoa đã xóa, bởi vì cảm thấy như thế đối với tiểu thuyết xuyên nhanh mà nói quá mức dài, cho nên một lần nữa viết một chương mới.

Lần đầu tiên Hoa Hoa viết tiểu thuyết xuyên nhanh, cố gắng thích ứng nhịp độ xuyên nhanh, tui không thể viết đến rất hoàn mỹ, số liệu cũng không quá tốt, nhưng Hoa Hoa vẫn tiếp tục cố gắng tiến bộ, lần thứ hai thật sự rất cảm ơn rất cảm ơn những bạn học đã yêu thích tui không rời không bỏ.

Về phần tại sao về sau các chương tui ngày càng ít ghi chú hơn, tại vì tui giải thích lại có nhiều người nói tui lắm mồm, còn đem sách của tui lôi ra khu bình luận bên ngoài, để cho xx nhìn, tui siêu cấp tức giận nha.

Chỉ có thể nói người hiểu tui vẫn luôn hiểu tui, không hiểu tui tui cũng quản không được.

Truyện Chữ Hay