Thời gian rất nhanh mà trôi qua, hằng ngày Hạ Hạ nằm trên giường bệnh nhìn cả nhà của Cố Vân Hàm đến thăm và đưa cơm cho mình.
Hôm nay là Cố Vân Hàm thì ngày mai là nữ chủ rồi lần lượt sẽ đến cha mẹ của hai người. Nói chung là chỉ cần cô còn nằm trong bệnh viện thì chắc chắn sẽ có người nhà họ Cố đến thăm cô.
Đãi ngộ này đúng thật là đặc biệt.
Hôm nay là chủ nhật, Cố Vân Hàm đang cùng với bốn tên đàn em tự bọn chúng nhận của mình đi chơi.
Vương Thừa chủ động bắt chuyện: "Hàm ca, hôm nay chúng ta đi đâu vậy? Sao em thấy con đường này nó quen quen sao á?"
Lạc Tứ thấy đồng bạn có mình ngốc quá không nhịn được đánh lên đầu Vương Thừa một cái,chủ yếu do gã cao hơn nên đánh cũng rất dễ dàng: "Mày ngốc hả? Con đường này đến bệnh viện đó, khi mày bị đánh tới u đầu thì ông đây là đứa dẫn mày đến đây chứ đâu."
Vương Thừa "a" lên một tiếng, xem ra đã nhớ được đường này rồi, có điều gã vẫn không hiểu: "Ủa? Vậy năm người chúng ta đi đến bệnh viện làm gì?"
Đâu có ai bị thương đâu, Hàm ca dẫn bọn họ đến bệnh viện làm gì?
Tam Phú nghe như thế cười lớn nói: "Biết đâu Hàm ca thấy mày ngốc quá nên đưa mày đến đây trị!"
Vương Thừa nghe như thế lập tức xù lông: "Mày nói cái gì cơ? Mày nói ai ngốc?"
Lạc Tứ ngay lập tức chen vào: "Nó nói mày chứ nói ai."
Thấy bọn họ sắp chuẩn bị nhào vô đánh nhau đến nơi thì Nhị Bình quyết định ngăn cản lại: "Được rồi, được rồi đang ở trên đường đấy." Mặc dù biết quá nữa là bọn họ chỉ đùa với nhau sẽ không đến mức đánh nhau thật sự nhưng bây giờ là ở trên đường phải kìm nén lại một chút.
Cậu chủ động hỏi: "Hàm ca, bây giờ chúng ta đến đón người nào sao?"
Quả nhiên là lưu manh có tri thức nhất nhóm, tuy rằng cùng với đám người Vương Thừa quậy phá nhưng thành tích của Nhị Bình cũng thuộc hàng học sinh khá bởi vậy nên cậu nhanh chóng đoán ra được Cố Vân Hàm hôm nay đi đến bệnh viện là đón người.
Cố Vân Hàm vẻ mặt có chút không kiên nhẫn gật đầu, hôm nay vốn hẹn với bốn người này đi đánh bóng nhưng mà cha mẹ hắn lại bảo hắn đi đón Hạ Hạ về. Cố Vân Hàm đương nhiên không tình nguyện.
Cô ta hôm nay xuất viện tức là khỏe rồi mà nếu đã khỏe rồi thì cần gì có người đưa đón chứ?
Thế là Cố Vân Hàm muốn nhờ Cố Nhã Thanh đi giúp mình nhưng mà hôm nay Cố Nhã Thanh lại có việc bận mất rồi nên suy ra hắn vẫn phải đi đón người.
Cũng không thể thất hứa với đồng bạn của mình, Cố Vân Hàm vừa dẫn bọn họ đi đón người gặp mặt Hạ Hạ cái xem cô có bị gì hay không rồi gọi taxi cho cô tự đi về.
Khi gần đi đến bệnh viện thì năm người bọn họ thấy có một đám người bu quanh cửa bệnh viện không biết là đang làm gì.
Vương Thừa nheo nheo mắt thông qua cửa làm bằng thủy tinh của bệnh viện rồi mơ hồ nói: "Hình như không biết có phải ảo giác của tao không chứ tao thấy bên trong hình như là cô chủ nhiệm của mình đó bây. Hình như cô đang muốn khống chế ông nào đó."
Nghe gã nói như thế Lạc Tứ ngay lập tức cười: "Mày thừa biết cô chủ nhiệm của mình thế nào mà sao có thể khống chế được ai."
Lạc Tứ biểu hiện không tin nhưng mà ngay khi nghe Vương Thừa nói thì Cố Vân Hàm đã chạy vọt vào bên trong.
Bốn người: "...."
Tam Phúc là người đầu tiên tìm lại được ngôn ngữ của mình: "Tụi bây nói xem Hàm ca làm gì mà gấp thế?"
Nhị Bình ngay lập tức tán đầu gã một cái: "Chạy vào trong nhanh."
Khi mà bốn người chui vào được hàng đầu tiên thì thấy Cố Vân Hàm như cây ngay chết đứng, theo tầm mắt của hắn bốn người nhìn về phía chính giữa của đoàn người bu quanh này.
Hạ Hạ khống chế một người đàn ông to cao nằm trên đất, cô bẻ tay người đó về phía sau đoạt luôn con dao sắc bén kia.
Vương Thừa dụi mắt liên tục: "Mặc dù chỉ coi được cái kết thúc nhưng tao thật sự muốn biết đây có phải cô giáo chủ nhiệm của mình không?"
Sau khi cô nói này được thốt ra thì gã ngay lập tức nhận được cái gật đầu vô cùng đồng tình của đồng bọn mình.
Bảo vệ cũng nhanh chống chạy đến bắt lấy gã đàn ông này, Hạ Hạ cũng đứng lên đưa con dao lại cho bảo vệ.
Cố vốn định đi ra ngoài bệnh viện chờ Cố Vân Hàm đến đón mình nhưng vừa đi đến sảnh thì lại thấy tên này tay cầm dao xông tới, có lẽ là gã ta mất hết lí trí rồi nên gặp ai cũng muốn đâm người đó trùng hợp là Hạ Hạ loạt vào tầm mắt hắn đầu tiên nên cô trở thành mục tiêu của gã.
Có người có ý đồ đưa mình vào nằm bệnh viện lại một lần nữa mà trong khi đó Hạ Hạ hoàn toàn không muốn nên cô đã không ngần ngại mà tẩn cho tên này một trận rồi khống chế hắn.
Ai bảo chọn ai không chọn lại chọn cô làm gì?
Lúc Hạ Hạ ngước nhìn lại phía cửa thì thấy ngoài Cố Vân Hàm ra thì còn có bốn học sinh khác cũng là trong lớp nguyên chủ dạy chủ nhiệm.
Theo kí ức của nguyên chủ thì những tên này đều chơi rất thân với Cố Vân Hàm. Mà bây giờ thì bịn chúng đều nhìn cô với ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Hạ Hạ: "...."