Lúc rời khỏi công ty, Bạch Hoa Càn nhận được một cuộc gọi từ Tống Trình, ông cứ nhìn thấy số điện thoại này là đau đầu, nhưng lại không thể không nhận. Vừa nhận điện thoại, gương mặt ông lập tức nở nụ cười tươi: “Tống Trình à, có chuyện gì không?”
Đây là ưu điểm của Bạch Hoa Càn, cho dù trong lòng có quen biết người này hay không, ngoài mặt ông vẫn khách khách khí khí. Nếu không có chút bản lĩnh, sao ông có thể mở rộng công ty như bây giờ.
Giọng nói lạnh nhạt của Tống Trình truyền đến: “Cô ta có gọi cho chú không?”
Cô ta là ai, không cần nói cũng biết.
“Trà Trà chặn số tôi rồi, sao mà gọi cho tôi được?” Nói tới đây, trong lòng Bạch Hoa Càn lại tấm tắc bảo lạ. Đứa con gái bị chiều hư của ông không ngờ lại không bị cuộc sống sinh hoạt ép cho chạy tới tìm người ba già này, đúng là lạ lùng.
Đầu dây bên kia, Tống Trình yên lặng một lát, nói: “Tôi biết rồi.”
Không nói thêm lời nào dư thừa, Tống Trình ngắt điện thoại.
Bạch Hoa Càn thầm nghĩ, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không lễ phép, trong lòng lại không khỏi hoài nghi, liệu có phải Tống Trình gọi điện thoại tới là vì muốn biết Bạch Trà đã nhận thua hay chưa không?
“Bạch tổng!” Đột nhiên có một người đàn ông cản đường Bạch Hoa Càn, vẻ mặt anh ta rất kích động: “Cuối cùng tôi cùng chờ được ông rồi.”
Bạch Hoa Càn nói thầm một tiếng đen đủi, mặt lại nở nụ cười tươi roi rói: “Là Triệu tổng đấy sao, ngại quá, con gái tôi còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm, tôi đi trước nhé.”
“Kìa Bạch tổng, đừng vội đừng vội!” Người đàn ông vội nói: “Hiện tại tôi tìm tới ông chính là vì cô Bạch.”
“Vì Bạch Trà?”
“Đúng vậy!” Người đàn ông lấy ra một phần văn kiện: “Bạch tổng, ông xem đi, đây là hợp đồng giữa tôi và con gái ông, cô ấy đã mua bất động sản đang xây dựng của chúng tôi, hợp đồng cũng đã ký rồi.”
Bạch Hoa Càn vừa nhìn thấy hợp đồng giấy trắng mực đen xong, sắc mặt lập tức cương cứng.
Ông không muốn gặp vị Triệu tổng này là vì công ti của anh ta xuất hiện vấn đề tài chính, khu nhà đang xây cũng bị đắp chiếu. Anh ta chạy đôn chạy đáo vay tiền khắp nơi, nói là chỉ cần xây xong căn này là có thể Đông Sơn tái khởi. Nhưng đó là vùng ngoại ô, trước không có thôn sau không có tiệm, có thể tái khởi cái gì chứ?
Bạch Hoa Càn đã bị anh ta làm phiền rất nhiều lần, nhưng ông không muốn đầu tư vào một vụ làm ăn có khả năng lỗ vốn. Nhưng dù Triệu tổng này tuyệt vọng đến mấy cũng không thể tạo ra một phần hợp đồng giả có chữ ký của Bạch Trà được!
Bạch Hoa Càn bị chọc tức, đột ngột thay sắc mặt: “Nếu như nó ký thì anh tìm nó mà đòi tiền!”
“Nhưng cô Bạch nói cô ấy không có nhiều tiền như vậy, bảo tôi cầm hợp đồng tới tìm ông, ông nhìn thấy đương nhiên sẽ trả tiền thay cô ấy.”
Bạch Hoa Càn đen mặt.
Toàn thân ông bao trùm một luồng hơi thở người sống chớ lại gần. Buổi tối Bạch Hoa Càn trở về nhà họ Bạch, ông cởi tây trang ném lên sô pha, càng nghĩ càng giận, bực bội mắng: “Đúng là nghiệt nữ!”
“Gọi con làm gì?”
Một giọng nói đột ngột vang lên doạ Bạch Hoa Càn hoảng sợ, ông quay đầu nhìn thì thấy một người đang đứng trước cửa phòng bếp, trong tay cầm một ly sữa bò. Không phải Bạch Trà thì là ai?
Không ngờ nó còn dám thò mặt ra!
Bạch Hoa Càn xanh mặt, ông chú sắp tuổi đến nơi vì được bảo dưỡng thích hợp nên trông khá phong độ, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn mất sạch: “Bạch Trà! Hợp đồng con ký thì tự con giải quyết đi, đừng có nghĩ đến chuyện bắt ba ra tiền giải quyết hậu quả!”
“Con cũng không nghĩ đến chuyện bắt ba giải quyết hậu quả cho con.” Bạch Trà chầm chậm đi đến gần bàn ăn, đưa ly sữa bò trong tay cho một người khác đang ngồi.
Bấy giờ Bạch Hoa Càn mới nhận thấy có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi. Ông thấy trông khá quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai nổi..