Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan cảm thấy Hoắc Nịnh gần đây có chút không thích hợp.
Cảm xúc không đúng lắm.
Nhưng cô cũng nghĩ không ra chỗ nào có vấn đề, chỉ nghĩ...
Hẳn là hậu di chứng khi bị điếc gây ra.
Chuyện xuất viện này, vẫn là phải nói.
Một ngày nọ đang lúc ăn trưa, Lục Nhất Lan cầm chén gắp một miếng sườn heo chua ngọt cho Hoắc Nịnh. Thiếu niên nghiêng đầu, con ngươi xanh biếc nháy mắt đâm vào tim Lục Nhất Lan.
"Có chuyện gì sao?"
"Anh ăn."
"Ồ, tự em ăn đi." Hoắc Nịnh bất động thanh sắc gắp xương sườn trả lại.
Lục Nhất Lan buông chén xuống.
Chuyện này rất dài, cô phải chậm rãi viết.
Hoắc Nịnh nhìn bộ dạng này của cô, chỉ cảm thấy... Có lẽ cô rất vất vả, chỉ là nghĩ lại, dường như cũng chẳng có gì.
Dù sao, cô rất nhanh sẽ tốt lại, đến lúc đó, nếu không đối mặt với kẻ điếc như cậu, có lẽ cô cũng không cần phải xui xẻo viết bảng nhỏ nữa.Trong nháy mắt bảng nhỏ được lật qua.
Tim Hoắc Nịnh căng thẳng treo lên cao.
"..."
"Em muốn xuất viện?"
Ngữ khí của cậu, có chút lương bạc không kiềm chế được.
"Vâng, ba nói, em phải đi."
"Vậy, là tốt rồi." Hoắc Nịnh cười cười, "Chúc mừng em, em rất nhanh có thể nói chuyện rồi."
"Anh trai, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại chứ?"
"Ưm, anh không biết, có lẽ sẽ có cơ hội."
Hoắc Nịnh nói xong lười này, liền bưng chén, đi ra hành lang. Cuộc nói chuyện kết thúc, Lục Nhất Lan không phân biệt được ý nghĩ trong lòng Hoắc Nịnh, chỉ có thể yên lặng gặm xương sườn.
Ban đêm.
Cậu lấy ra gói thuốc lá cất giữ thật lâu nay.
Ánh lửa màu cam lay động, cậu châm thuốc.
Không lâu trước đó, cậu phát hiện một việc.
Từ sau khi không nghe được, mũi của cậu, linh hơn rất nhiều, đi hỏi bác sĩ, Hoắc Nịnh mới biết được, đó là bình thường.
Một người, sau khi mất đi một loại giác quan, một loại giác quan khác, sẽ nhạy bén lên.
Cậu...
Cậu sợ Lục Nhất Lan ngửi được mùi khói thuốc trên người, liền nhanh chóng cất kỹ gói thuốc lá đi, không ngờ tới----
Xì.
Cô không chỉ không cùng một thế giới với cậu, hơn nữa sắp phải đi.
Hoắc Nịnh cười lạnh vài tiếng, cậu sớm nên thấy rõ, không ai có thể vĩnh viễn ở cạnh mình.
Thiếu niên hít sâu mấy điếu thuốc, sau đó chậm rãi từ từ lắc lư ở mép giường, không biết có phải vì độ ấm quá thấp hay không, ánh trăng, thế nhưng cũng lạnh lẽo đến vậy.
Người trên giường gương mặt kiều nộn, mái tóc mềm mại, hiện rõ trước mặt.
Tàn thuốc sáng lên.
Thật lâu sau, Hoắc Nịnh phà ra một hơi khói, xoay người, rời đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Nhất Lan tỉnh lại, phát hiện giường bên cạnh trống không, cô cũng không để ý, Hoắc Nịnh rất thích sáng sớm ra ngoài mua đồ, nói không chừng một lát sẽ quay lại.
Nhưng hơn 10 gườ, nơi này vẫn không có người.
Sau đó lúc cô sửa sang lại giường đệm, phát hiện đầu giường có tàn thuốc.
Giữa trưa, bệnh viện chỉ đưa tới một phần cơm.
"Chị ơi."
Giọng nói của Lục Nhất Lan có chút khàn khàn, hộ sĩ đưa cơm ngừng lại, thấy là một bé loli, cô cười cười, "Em gái nhỏ, có chuyện gì sao?"
"Em... Anh trai nhỏ bên cạnh giường em không cần ăn cơm sao?"
"À." Hộ sĩ cho rằng cô bé luyến tiếc anh bạn nhỏ của mình, cười nói, "Anh bạn nhỏ giường bên cạnh đã xuất viện rồi nha ~"
"..."
Xuất viện?
Không chờ Lục Nhất Lan biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến buổi chiều, bên này đã có người tới thu đồ đạc.
Giường Hoắc Nịnh, bị dọn trống không.
Liên tiếp năm ngày, thiếu niên phảng phất biến khỏi thế gian, phai nhạt dấu vết trong cuộc sống của Lục Nhất Lan.
Cọ tới cọ lui hai tuần, cũng hai tuần nhàm chán, Lục Nhất Lan muốn xuất viện.
Lúc cha Lục đi làm thủ tục xuất viện, Hoắc Nịnh xuất hiện ở trong phòng.
Cậu rốt cuộc cũng mặc áo khoác dày một chút.