Edit: Ochibi
Ở đây hầu như ai cũng đã gặp qua Lệ Đình, nhưng đối với Tiên Tảo Tảo thì bọn họ xa lạ.
Quá xinh đẹp.
Thiếu nữ như là vật phát sáng thật lớn, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông, một cái nhăn mày một nụ cười đều khiến người ta hoài nghi đôi mắt của bọn họ.
Đó là một loại khiến tất cả mọi người nhượng bộ, đẹp cực hạn, vẻ đẹp kia tựa như một con dao găm hung hăng đâm vào tim bọn họ.
Thiếu nữ chậm rãi đi tới, cô đẩy xe lăn Lệ thiếu, cũng một thân trắng bạc giống Lệ Đình.
Sườn xám màu trắng bạc dán sát thiếu nữ bày ra thân hình lả lướt hấp dẫn, trên sườn xám có vụn vặt màu xanh lục, hoa hồng nhạt tô điểm phía trên.
Sợi tóc dài búi lên, lộ ra cái cổ lịch sự tao nhã của thiếu nữ.
Tiên Tảo Tảo đẩy xe lăn Lệ Đình, đôi mắt nước gợn giống nhau nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm đùi gà.
Lệ Đình thu vào trong mắt kinh diễm cùng ghen ghét của mọi người đối với Tiên Tảo Tảo, hắn chiếm hữu chế trụ tay Tiên Tảo Tảo, đảo mắt lạnh lùng quét xung quanh.
Người còn lại nhìn thấy động tác Lệ Đình, lập tức hoàn hồn.
Người ghen ghét, kinh diễm thu liễm biểu tình, người tham lam cũng ước lượng cân lượng bản thân.
Mọi người lựa chọn một lần nữa trở về làm người.
Lệ Đình gợi lên khóe môi cười lạnh lùng, lúc này mới quay đầu lại trêu chọc Tiên Tảo Tảo: “Sẽ không có đùi gà.”
Tiên Tảo Tảo:……
Cô còn đắm chìm trong bi thương không có đùi gà.
“Đùi gà thôi mà cũng không có,” Tiên Tảo Tảo thất vọng rũ đầu nhỏ xuống, sau đó thật tự nhiên duỗi tay.
Lệ Đình câu môi, vặn bình nước tiểu trư Bội Kỳ trong lòng ngực ra, sau đó đưa qua.
Tiên Tảo Tảo ôm bình nước uống một ngụm, bên trong còn có quả tròn tròn, quản gia đặc biệt chuẩn bị cho, mát lạnh đặc biệt uống ngon.
Những người khác nhìn tổ hợp kỳ quái này, còn có động tác hai người ăn ý cực kỳ.
Tất cả đều trợn tròn mắt.
Lệ thiếu khi nào sẽ giúp người cầm bình nước, lúc đưa bình còn vặn nắp ra trước.
Còn thổi thổi một chút vì sợ nước nóng.
Nhưng mà này vẫn chưa xong.
Bởi vì, Tiên Tảo Tảo uống xong, tiếp theo tự nhiên đưa bình nước cho Lệ Đình cầm.
Âm thanh hiếu nữ nhuyễn manh, ngọt ngào: “Cảm ơn Lệ ca ca.”
“Ừ,” tay nam nhân thon dài tiếp nhận bình nước, giọng nói nam sĩ nhàn nhạt, trầm thấp mê hoặc người.
Những người khác thấy thế đều thở hốc vì kinh ngạc, kia chính là Lệ thiếu, Lệ lão nói cũng chưa chắc nghe Lệ thiếu sao?
Vậy mà lại cầm bình nước cho thiếu nữ?
Nhưng mà sự thật chính là sự thật, Lệ Đình xác thật lấy bình nước.
Mà thiếu nữ làm Lệ thiếu lấy bình nước, cũng không cảm thấy cô làm chuyện đại sự gì.
Nhưng người vây xem bị đánh sâu vào đến choáng váng.
Phải một lúc lâu sau bọn họ mới hoàn hồn.
Sau đó, liền nhớ tới Thơ Ngữ Lam khoe trong vòng bạn bè.
Vị trí vị hôn thê của Lệ thiếu, Thơ Ngữ Lam thật sự có thể ngồi ổn?
Có người nói vị hôn thê là do Lệ lão định, Lệ thiếu không đồng ý, huống chi Lệ thiếu còn có lựa chọn tốt hơn.
Bọn họ lại lần nữa nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, da thịt thiếu nữ dưới ánh đèn thủy tinh, mềm mịn trắng nõn có thể phản xạ ánh sáng.
Đẹp, chính là vũ khí có lực sát thương lớn nhất.
Thơ Ngữ Lam không phải không đẹp, nhưng so sánh với thiếu nữ, mười Thơ Ngữ Lam cũng không sánh bằng thiếu nữ.
Mà người vây xem tìm kiếm một chút, liền thấy được Thơ Ngữ Lam sắc mặt khó coi, vẻ mặt ghen ghét, nháy mắt hiểu rõ.
“Lệ thiếu, xin hỏi ngài vị này chính là……” Hội trưởng phu nhân tò mò tiến lên nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, ánh mắt dừng trên trang phục tình lữ giống nhau của hai người chớp một cái, theo sau hiểu rõ hơi mỉm cười, “Thơ tiểu thư nói qua Lệ thiếu rất có tình thú, ta hiện tại cảm giác cô ấy nói rất đúng.”
Chỉ tiếc, đối tượng tình thú không phải cô ta Thơ Ngữ Lam mà thôi.
Phía sau hội trưởng phu nhân, Thơ Ngữ Lam nắm chặt tay bộ mặt dữ tợn chợt lóe lên.
Hiện tại cô ta chật vật, tất cả nhờ ơn Tiên Tảo Tảo ban tặng.
//