Edit: Ochibi
Lệ lão nghiêm thanh hỏi: “Đính hôn trước không đề cập tới, còn chuyện mấy nhà hào gia phá sản thì sao?”
Khoé môi Lệ Đình không chút để ý khơi mào, giọng điệu hắn mang chế giễu: “Phiền quá, nói cho bọn họ, con hoan nghênh bọn họ đánh trả, thêm nữa cha không cần nhúng tay.”
……
Hai cha con nói chuyện không tính là vui vẻ, mẹ con Thơ gia cũng chưa nói mấy câu, liền thấy Lệ Đình mang theo Tiên Tảo Tảo nhanh chóng rời đi.
Nhìn xe Lệ Đình chở quỷ nghèo Tiên Tảo Tảo rời đi, lòng hiếu thắng của Thơ Ngữ Lam bị kích mở, cô ta đã phát báo trước với bạn bè, sao có thể nhường Lệ Đình cho quỷ nghèo?
Quỷ nghèo còn không phải là có khuôn mặt có thân hình sao?
Cô ta cũng có, cô ta còn có tiền!
Nhưng Thơ Ngữ Lam không nhớ tới, lúc trước cô ta cũng kiêu ngạo về khuôn mặt, dáng người mình.
Rời nhà cũ Lệ gia, Tiên Tảo Tảo liền liên hệ cầm hành, bên kia nói ông chủ nửa tháng sau mới trở về, vì thế Tiên Tảo Tảo chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi cầm phổ.
(Cầm hành: là một hoạt động thương mại tích hợp việc tiêu thụ và đào tạo nhạc cụ- Baidu)
Ba ngày sau, văn phòng Lệ Đình.
Lệ Đình như cũ công tác trước bàn làm việc, nhưng hôm nay văn phòng lại khác trước, hắn chuyển mắt nhìn về phía trước cửa sổ sát sàn.
Trong văn phòng rộng lớn nhiều màu sắc tươi sáng, nhiều ghế sô pha lười màu vàng nhạt, trên sô pha là Tiên Tảo Tảo váy đồng dạng màu vàng nhạt.
Thiếu nữ đưa lưng về phía Lệ Đình, người nằm lười biếng trên sô pha.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ sát sàn chiếu vào trên người cô và trên mái tóc rong biển xoã tung, mạ một tầng vầng sáng nhàn nhạt lên làn da trắng nõn của thiếu nữ.
Phụ trợ người càng thêm mềm mại, đáng yêu.
Quả thực giống như rực sáng.
Mà trong lòng ngực thiếu nữ ôm bình nước hồng nhạt, hình vẽ bên trên là tiểu trư Bội Kỳ, đây cũng là thói quen mới sau khi cô rời nhà cũ.
Trước khi kịp phản ứng, Lệ Đình cong khóe môi, vật nhỏ mấy ngày nay cứ dính hắn, bỏ cũng bỏ không ra.
Có lẽ, vật nhỏ thật sự thích hắn?
Tiên Tảo Tảo không biết Lệ Đình nghiền ngẫm, cô chỉ là sau khi phát hiện mình bị bệnh, càng thêm ở một chỗ với đối tượng công lược.
Cô cần biết, tại sao nhìn thấy đối tượng công lược, cô liền ngứa giọng khát nước?
Hại cô đến chỗ nào cũng phải ôm bình nước, khỏi cho khát chết.
Cô ôm điện thoại mới suy tư…… Ừm, nghĩ không ra.
“Quen điện thoại mới chưa?” Âm thanh Lệ Đình bên kia truyền đến, Tiên Tảo Tảo lập tức bò dậy ngồi.
Không được tự nhiên kéo kéo váy, cô trả lời nói: “Khá tốt, cảm ơn Lệ ca ca đưa điện thoại.”
“Tuy rằng quà đều tìm được rồi, nhưng điện thoại em lại hư, chỉ có thể đưa em cái mới,” Lệ Đình ngồi trước bàn làm việc, câu môi nhàn nhạt nói.
“Ừm ừm, cũng không có gì trong điện thoại cũ, di động mới cũng khá tốt,” Tiên Tảo Tảo ôm bình nước uống một ngụm, sau đó mới ngoan ngoãn đánh giá.
Không được, nhìn đến đối tượng công lược vẫn là khát nước.
Lại uống một ngụm.
Lệ Đình thấy một màn như vậy nhấp môi cười, tiếp theo vừa lòng gật đầu.
Chỉ là trên bàn trước mặt hắn đặt hai cái điện thoại, một cái màu đen giống kiểu màu trắng trong tay Tiên Tảo Tảo, vừa vặn là kiểu cặp đôi.
Lúc Mộc Phong mua cho hắn, Lệ Đình còn không cảm thấy hai cái điện thoại giống cặp đôi, nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy khá tốt.
Về phần một cái điện thoại hồng nhạt khác, chính là cái điện thoại của Tiên Tảo Tảo bị “hư”, đang đóng máy nguyên vẹn nằm đó.
Lệ Đình mắt nhìn điện thoại phấn hồng, sau đó cầm lấy khóa ở trong ngăn kéo.
Ừ ~ tâm tình không tồi.
Biết Tiên Tảo Tảo thích điện thoại, Lệ Đình tiếp tục làm việc, Tiên Tảo Tảo tiếp tục nằm chơi điện thoại.
Sau một hồi chơi cười cười vui vẻ, đột nhiên có một cuộc gọi tới xa lạ, Tiên Tảo Tảo nhìn Lệ Đình đang làm việc, quay đầu lại quyết định không nghe.
Vì thắng được hảo cảm của đối tượng công lược, cô chơi điện thoại đều tắt âm, gọi điện thoại…… Quá ồn ào.
Thế nhưng bên kia bám riết không tha tiếp tục gọi tới, Tiên Tảo Tảo bắt máy: “Tôi không có tiện gọi điện, là ai đó, có chuyện gì hả?”
_________________
//