Edit: Ochibi
Tiên Tảo Tảo nắm góc áo âm thầm nghẹn khuất:…… Hắn ăn kẹo que của ta, vậy mà còn không cảm ơn ta!!!
: “Sờ sờ, ngoan ha, vì nhiệm vụ!”
Tiên Tảo Tảo bĩu môi, ngay sau đó liếc mắt nhìn sườn mặt tuấn mỹ của Lệ Đình một cái, cô hít sâu một hơi.
“Quần áo, cũng là đại thẩm giúp tìm, khá xinh đẹp.” Cô còn nhớ rõ vấn đề của Lệ Đình, lập tức trả lời.
Âm thanh vật nhỏ tinh tế nho nhỏ, lộ ra ủy khuất nhàn nhạt.
Lệ Đình dừng động tác ăn kẹo que lại, hắn nhấc mí mắt lên nhìn về phía thiếu nữ, đặc biệt là áo sơmi nam quá lớn trên người thiếu nữ.
Phần lớn quần áo hắn đều được định chế tại Ý, bất luận là kiểu dáng hay chất liệu vải đều là tuyển chọn loại tốt nhất, quần áo làm từ các bậc thầy đẹp tự nhiên, nhưng khi hắn mặc mới có cường tráng cùng tuấn nhã.
(Định chế: Hàng đặt theo yêu cầu)
Mặc trên người tiểu gia hỏa, thế nhưng cũng ngoài ý muốn thoả đáng.
Lệ Đình chống cằm, xem áo sơmi màu trắng đơn giản của mình bị Tiên Tảo Tảo mặc thành váy ngủ, còn bị vật nhỏ đánh giá đẹp.
Không thể không nói, hắn bị lấy lòng mất rồi.
Tiên Tảo Tảo cũng không biết Lệ Đình nghĩ gì, lực chú ý của cô tất cả đều đặt trên kẹo que.
Mắt to tròn xoe liếc nhìn môi Lệ Đình, lại liếc nhìn một cái.
Mắt thấy bộ dáng người sau ăn kẹo que thật thích, cô giận dỗi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, rũ dầu xuống.
Ngón tay vuốt linh tinh chơi quần áo.
Hừ hừ, đối tượng công lược giống như rất thích cô đưa kẹo que cho, nhưng là…… Một chút cũng không biết chia sẻ cho cô ăn.
Tiên Tảo Tảo liếm liếm môi, kẹo que hồng nhạt, cô cũng muốn ăn.
Lệ Đình cảm nhận được ánh mắt lên án của tiểu gia hỏa, môi hắn trộm gợi lên, ngoài ý muốn phát hiện ra kẹo que gì đó, cũng không khó ăn lắm.
Hắn thưởng thức đôi mắt nhỏ rối rắm của Tiên Tảo Tảo, ăn càng chậm, sau một lúc lâu nói: “Cảm ơn kẹo que của em, tôi được an ủi rồi.”
Nói xong, duỗi cánh tay khò khè trên tóc Tiên Tảo Tảo.
Người sau đột nhiên bị động tác này làm cho thân thể nghiêng một cái, nhưng rất nhanh ổn định thân hình.
Tiên Tảo Tảo sờ sờ đầu, cảm giác quan hệ với Lệ Đình càng gần, khoảng cách cô biết nguyện vọng đối phương càng gần rồi.
Được ý nghĩ như vậy khích lệ, lại nhận được cảm ơn, cô nghĩ nghĩ, đứng song song sát với Lệ Đình.
Sau đó khom lưng.
Ngón tay tinh tế chọc chọc vai đối phương, mặt mày cong lên cười tủm tỉm nói, “Kia Lệ ca ca, lần sau em sẽ lại cho anh ăn đường.”
Phải, lần sau cô nhất định phải dùng kẹo que, đổi lấy nguyện vọng đối phương.
Nắm tay, cố lên!
Lệ Đình ngẩng đầu, hắn dễ dàng nhìn ngay đến nghiêm túc trong mắt vật nhỏ.
Ban đầu hắn ăn kẹo que chính là trêu vật nhỏ, vốn định ăn hai ngụm rồi thôi, không nghĩ tới người kia nghiêm túc, vì thế trả lời: “…… Được.”
Hai người một người ăn, một người mắt trông mong nhìn, không khí cũng phá lệ hài hòa, thẳng đến ——
Quản gia dọn dẹp xong, mắt thấy thời gian đã muộn, Lệ Thiếu vẫn chưa nghỉ ngơi, liền xuống lầu nhìn một cái, ai ngờ thấy được một màn ấm áp như vậy.
Lão nhân nhịn không được cười hiền lành.
Ông đi theo Lệ Đình đã nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên thấy một mặt trẻ con của Lệ thiếu như thế.
Thế nhưng ăn kẹo que, còn làm tiểu cô nương người ta ở một bên trông mong nhìn.
Quản gia biết lai lịch của kẹo, đầu bếp nữ cho Tiên Tảo Tảo đúng lúc ông nhìn thấy, chỉ là không nghĩ tới, cuối cùng người ăn là Lệ thiếu.
Vị này nhưng không thích ngọt, tiểu thiếu gia luôn luôn lãnh khốc cao lãnh, không hợp với hồng nhạt vị dâu tây.
Nhưng hiện tại, ông được xem đại hài tử ăn kẹo que, ông cảm thấy thật không tồi.
Lệ Đình trêu đùa Tiên Tảo Tảo rất thích thú, kết quả kinh ngạc không thôi khi quay đầu, ánh sáng khóe mắt liền bắt giữ được trong một góc, lão quản gia đang rất được an ủi.
Lệ Đình:……
//