Edit by Vân Hi
Vì thế Tiêu Nghiên trơ mắt nhìn A Chiêu đi trước mình, còn thập phần quy củ cùng mình bảo trì ít nhất khoảng cách một mét.
Hai người tiến hành rồi một hồi tản bộ vô cùng "thuần khiết và trong sáng".
Thẳng đến khi trở lại biệt thự, Tiêu Nghiên như cũ không có đoán ra, Hứa Chiêu, nữ nhân này, đến tột cùng là muốn làm gì.
Cười tủm tỉm cùng Tiêu Nghiên rồi tạm biệt, A Chiêu chuẩn bị trở về phòng của mình.
Thình lình, cô bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình của quản gia đang đứng trong góc.
A Chiêu: "......"
Cô luôn cảm thấy ánh mắt của vị quản gia tiên sinh này có phần kỳ quái.
"Có chuyện gì sao, quản gia?" A Chiêu hỏi.
Quản gia mặt không biểu tình lắc đầu, ông có chút ngạc nhiên về độ nhạy cảm của A Chiêu.
A Chiêu liếc nhìn ông một cách khó hiểu, xoay người trở về phòng mình.
Đêm đó.
Tiêu Nghiên ngồi bên cửa sổ.
Hắn không có bật đèn, rèm cửa sổ cao từ trần đến sàn được kéo ra một chút, ánh trăng lấp lóe chiếu vào, cũng không mang nhiều ánh sáng cho căn phòng, ngược lại những cái bóng đen xuất hiện khiến cả căn phòng càng trông u ám lại âm trầm hơn.
Ai không hiểu thì đại loại là ánh trăng chiếu vào đồ vật bên trong, tạo ra mấy cái bóng trên mặt đất ý.
Lúc đầu edit mà sởn cả gai ốc.
Đang thức đêm nữa chứ!
Tiêu Nghiên lại nửa điểm cũng không thèm để ý.
Hắn sớm đã dưỡng thành thói quen với sự an tĩnh cùng tối tăm này.
Hắn thích kiểu suy nghĩ các vấn đề trong đêm khuya yên tĩnh này, nó giúp những ý nghĩ của hắn vô cùng nhanh nhạy và rõ ràng.
Còn về việc có sợ hãi hay không?
Thời điểm hắn mười tuổi, sau khi chứng kiến con mèo trắng mà mẹ để lại cho mình bị đứa em trai cùng cha khác mẹ giẫm chết, Tiêu Nghiên sống trong ác mộng trong nửa tháng.
Nửa tháng sau, rốt cuộc có người phát hiện hắn không thích hợp.
Rất nhiều người đều biết Tiêu thiếu gia ở phương diện đầu óc có chút vấn đề, chính bản thân Tiêu Nghiên cũng cảm thấy như vậy.
Có người bình thường nào sẽ có thói quen quái dị như vậy đâu? Không thích ánh sáng, chán ghét tiếp xúc với người khác, cự tuyệt bất kỳ ai tới gần mình, không có kỳ vọng hay tin tưởng vào bất kỳ thứ gì.
Tất cả sự ấm áp cùng sợ hãi của hắn, thuộc về cảm xúc của một người bình thường nên có, đã bị chôn vùi từ khi con mèo của hắn chết.
Tiêu Nghiên lại nghĩ tới ban ngày nhìn thấy nữ nhân kia.
Người trong Tiêu gia không biết, mẹ của Tiêu Nghiên, người phụ nữ đã chết vì bị "suy nhược" đã để lại một bàn tay bí mật cho đứa con trai duy nhất của bà.
Bà định bảo vệ đứa con trai không được chính cha ruột của mình thích, Tiêu Nghiên lại dùng nó làm càng nhiều chuyện.
Hứa Chiêu cùng Triệu Lệ có giao dịch, Tiêu Nghiên rất rõ ràng.
Đúng là bởi vì rõ ràng hết thảy, hắn mới không rõ hành vi ban ngày của A Chiêu.
Hắn rõ ràng cho cô cơ hội tốt như vậy, rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì?
Hay là, cô còn có mục đích lớn hơn?
Cảm giác khó chịu cùng bực bội trong lòng lại dâng lên.
Tiêu Nghiên ánh mắt âm lãnh: Hắn đặc biệt không thích loại cảm giác mất kiểm soát này.
Giống như là một chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế theo chủ nghĩa hoàn hảo.
Nhìn thấy cái gì không hoàn hảo, hắn không thể khắc chế được sự tàn bạo đang ngo ngoe rục rịch từ đáy lòng, muốn làm mọi thứ biến mất!
Tiêu Nghiên mạnh mẽ nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đè nén sự bạo ngược đang dâng lên.
Cứ thả lỏng đi, hắn cũng không tin, nữ nhân Hứa Chiêu kia có thể che giấu dấu vết tốt đến như vậy.
-
Cùng lúc đó, cách vách phòng.
Phong cách màu vàng ấm áp lan tỏa khắp phòng.
A Chiêu mặc một bộ đồ ngủ màu be rộng thùng thình, mái tóc dài buông xuống, ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, tay trái cầm một cuốn notebook, tay phải ghi lại từng câu từng chữ gì đó.
"......Làm việc tốt, thói quen nghỉ ngơi cùng sinh hoạt."
"Ừm, cần rèn luyện thân thể......"
"Hướng dẫn em ấy từ từ giao tiếp với mọi người xung quanh......"
Ở nơi người thường không nhìn thấy, hệ thống kẹo bông gòn màu trắng đang nhấp nháy ánh sáng, vừa ngâm nga vừa lật xem các loại tư liệu khác nhau để đưa cho A Chiêu làm tham khảo.
Một người một hệ thống tràn đầy nhiệt huyết thực hiện kế hoạch cải tạo nam chủ.
_______
Ta có thắc mắc: Nên viết là "nam chính" hay "nam chủ" nhỉ? Riêng ta thì thích "nam chủ" hơn vì đơn giản...!ít hơn chữ...!Không được rồi, đừng có lười thế chứ ~!.