Edit by Vân Hi
Triệu Dận quay đầu lại nhìn nàng.
A Chiêu hừ nhẹ một tiếng: "Vào cái lãnh cung này, lập tức quên đi cái thân phận ngày trước đi.
Yến Vương điện hạ chẳng lẽ còn muốn chờ người tới dọn dẹp thay?"
Nghe được lời này, Triệu Dận nhất thời có chút hổ thẹn.
Trong Yến Đô không ai không biết, Triều Hoàng quận chúa từ nhỏ đến lớn đều tôn quý hơn người.
Nghe đồn nàng không đeo phi kim, ngọc lưu li hay kỳ thạch, cũng không mặc phi vân cẩm, không ăn gạo và lúa mạch mà không phải trang viên của nhà mình trồng.
Tuy rằng nói có chút khoa trương, nhưng mà vị Vương phi này của mình, ngày thường sinh hoạt có bao nhiêu kiều quý tinh tế, Triệu Dận vẫn rất rõ ràng.
Không nghĩ tới, vậy mà nàng lại thích ứng tình huống trước mắt nhanh hơn mình.
Triệu Dận trong lòng vừa động, vừa định nhẹ giọng nói một tiếng, A Chiêu đã lại lần nữa mở miệng: "Làm phiền Yến Vương điện hạ nhấc đôi chân tôn quý của ngài lên, tìm xem trong cái cung này còn có ngọn đèn dầu nào không.
Không thì chỉ có cây đuốc này, sợ là cũng không kiên trì được bao lâu đâu."
Lời nói đúng trọng tâm, chỉ là cái giọng điệu kia, nghe như thế nào cũng làm người ta không thoải mái.
Một tia mềm mại vừa dâng lên trong lòng Triệu Dận trong phút chốc biến mất vô tung.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giơ cây đuốc lên, bắt đầu tìm kiếm trong điện.
Vận khí hai người cũng không tệ.
Trong tẩm cung này tìm thấy được hai ngọn đèn đã bị phá vỡ.
Tuy rằng đã vỡ, lưu li được trang trí ở mặt ngoài đã nát một nửa, còn tích lại một lớp bụi, xám xịt -- ít nhất còn có thể dùng, dầu thắp còn có không ít.
Khi đèn trong phòng được thắp lên, tẩm điện cuối cùng cũng sáng lên được một chút-- cũng khiến hai người càng thêm hiểu được sự tiêu điều của cái lãnh cung này.
Triệu Dận hiếm khi sửng sốt, trố mắt nói: "Ta......ta, nhà vệ sinh của Yến Vương phủ, đều so nơi này mạnh hơn gấp trăm lần."
A Chiêu đồng ý hai tay luôn, ở thế giới trước, nhà vệ sinh của biệt thự xác thật là sạch hơn nơi này gấp trăm ngàn lần.
Đương nhiên hiện tại cũng không phải thời điểm để than vãn.
A Chiêu nhíu mày nói: "Ta không hiểu lắm về quy củ nội cung, nhưng nếu mà hậu phi hoàng tử vào lãnh cung, đồ dùng sinh hoạt cơ bản, cũng sẽ chuẩn bị đi?"
Lúc bọn họ tiến vào trên người bị lục soát đến không còn gì, lại còn không chuẩn bị mang theo cái gì cả.
Vào rồi thì bên trong thì cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ nhóm hậu phi trước kia bị đưa đến lãnh cung đều uống sương sớm để sống sao?
Triệu Dận nghe vậy trầm mặc một chút, rồi sau đó mới nói: "Hiện giờ, phụ trách nội vụ, là Hòa Quý phi."
Hòa Quý phi, là thân dì của Triệu Dận, sinh chết non Đại hoàng tử, còn lại Nhị hoàng tử.
Hiển nhiên, Triệu Dận cùng người dì này quan hệ chẳng ra sao.
Tùy tùy tiện tiện tìm cái lý do kéo dài, làm cho bọn họ ăn chút đau khổ.
Loại việc nhỏ này, thậm chí không cần Hòa Quý phi mở miệng.
A Chiêu nhíu mày, oán hận nói một câu: "Chỉ có đàn bà cùng tiểu nhân là khó ở chung!"
Triệu Dận đuôi lông mày giương lên, mặc dù trong hoàn cảnh như vậy, nghe câu nói này thế nào cũng có chút buồn cười.
Vương phi hắn, lúc nói những lời này, nàng có nghĩ đến mình là nữ tử không?
A Chiêu liếc mắt nhìn hắn, đừng tưởng rằng ngươi cười một tí mà ta không nhìn ra, ta nói sai sao?
Nàng giờ phút này vừa mệt vừa đói, ban ngày từ Yến Vương phủ đi đến lãnh cung, lại chưa ăn bữa tối, thật sự không có sức lực lăn lộn.
Trên mặt có chút dính nhớp, nàng rất muốn múc nước rửa thật sạch.
Nhưng mà giờ phút này tối lửa tắt đèn, hậu viện lãnh cung như thế nào sao nàng lại không biết.
Đi ra ngoài một chuyến nữa tuyệt đối không phải là một ý hay.
Triệu Dận cũng nhìn ra mệt mỏi trên mặt nàng.
Hắn mở miệng: "Đi nghỉ ngơi trước, có chuyện gì sáng mai lại nói."
~~~~~.