Edit by Vân Hi
Khi A Chiêu từ trên vòng quay ngựa gỗ xuống, Tiêu Nghiên đang cầm một cây kem trong tay.
Hắn tốn bao thời gian để mua.
"Cô giáo." Tiêu Nghiên đưa cho A Chiêu.
A Chiêu cầm lấy, cắn một miếng, mùi hương thoang thoảng của matcha tỏa ra, cũng không tính là ngọt, nhưng rất hợp khẩu vị của cô.
"Em không ăn sao?" A Chiêu hỏi.
Tiêu Nghiên lắc đầu: "Em không thích ăn mấy thứ này."
A Chiêu không tán đồng: "Đi chơi mà, quan trọng nhất bầu không khí cùng cảm xúc.
Em cái này cũng không chơi, cái kia cũng không ăn, sao mà cảm thấy vui vẻ được......"
Lời nói vừa dứt.
A Chiêu trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu niên trước mặt cúi đầu xuống cây kem mình đang cầm trên tay-- cắn một ngụm.
Tiêu Nghiên ngẩng đầu, cười với cô: "Bây giờ ăn."
Trên môi cậu còn dính một chút kem, Tiêu Nghiên hình như cũng nhận ra được, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi một chút, đem chỗ kem kia nuốt xuống.
A Chiêu: "......"
Mặt cô lại bắt đầu nóng lên.
Luôn có cảm giác Tiêu Nhiên như thế này, thật không giống bình thường chút nào.
Đặc,....!đặc biệt đẹp.
A Chiêu nhịn không được lui về sau một bước, đem cây kem trong tay nhét cho Tiêu Nghiên: "Cho em ăn hết!"
Cũng không đợi hắn phản ứng lại, liền quay đầu đi.
Cô cảm thấy không biết phải đối mặt như thế nào với hắn.
Tiêu Nghiên ngẩn ra một chút, hiển nhiên là không đoán trước được phản ứng của A Chiêu, chờ đến khi hắn có phản ứng, lúc này người kia đã để lại cho hắn chỉ còn cái bóng dáng.
Hắn nhìn bóng dáng A Chiêu đi có chút vội vàng, nhíu mày suy tư một lát, đột nhiên ý thức được cái gì, con ngươi phát ra tia kinh hỉ.
Cô giáo đây là......!thẹn thùng sao?
Hắn đuổi theo A Chiêu, A Chiêu đang ngồi trên băng ghế, nhìn đám người náo nhiệt trong quảng trường mà phát ngốc.
"Cô giáo." Hắn bước tới.
Trái tim A Chiêu nhảy lên kịch liệt, làm như không có chuyện gì, quay đầu: "Chuyện gì vậy?"
Tiêu Nghiên ngồi xuống bên cạnh cô, cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn gọi cô giáo mà thôi."
Đứa trẻ này, nói chuyện cũng thực ngọt, A Chiêu thầm nghĩ.
Cô buộc bản thân quên đi sự việc ăn kem vừa rồi, không nhắc đến nó nữa.
Tiêu Nghiên đã nhìn ra ý định của cô, cũng sợ đem người dọa chạy, cho nên rất phối hợp không đề cập đến vụ đó.
Cả hai người đều ngầm "quên" mà không nói ra, kia, gián tiếp hôn môi là thật.
A Chiêu nhìn quảng trường, đột nhiên mở miệng: "Tiêu Nghiên, em thấy được sao?"
"Cái gì?"
A Chiêu chỉ chỉ phía trước: "Kia mấy cô gái nhỏ mang theo cái phù hiệu màu đỏ, thiếu niên đang vẽ tranh, hay bà lão đang nhặt cái chai......"
Tiêu Nghiên nhìn theo hướng cô miêu tả --
Những cô gái đang đeo phù hiệu rõ ràng là học sinh.
Họ đang chỉ đường cho khách du lịch trên quảng trường, nhìn thấy rác trên mặt đất cũng sẽ đi dọn dẹp.
Thiếu niên vẽ tranh bị thiếu một cánh tay, nhưng mà, nụ cười hạnh phúc trên mặt trông thật bình yên, không có chút u ám cùng oán giận.
Bà lão nhặt cái chai tuổi cũng đã lớn lưng cũng đã có chút còng, bà xách một túi vải to, cẩn thận khua thùng rác, nhìn thấy có cái chai nhựa nào liền nhặt lên.
Khuôn mặt tang thương đầy nếp nhăn của bà bị cuộc sống và thế giới này tạo nên.
Tiêu Nghiên lẳng lặng nhìn bọn họ.
A Chiêu nói: "Em xem, trên thế giới này, hạnh phúc, bất hạnh, thiện lương......!Cái dạng người gì cũng có."
Tiêu Nghiên ẩn ẩn hiểu được A Chiêu muốn nói gì.
Hắn nghiêng đầu, đôi mắt A Chiêu rất sáng: "Luôn có nhiều người đáng yêu lại thiện lương.
Em không thể vì một bộ phận nhỏ người ác độc mà gạt đi sự tồn tại của sự lương thiện cùng lòng tốt ở xung quanh được."
~~~~~.