Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Vân Hi
Triệu Lệ cầm túi đứng dậy, quay đầu lại nhìn hai người một cái, vội vàng đi theo.
Tiêu Mặc khịt mũi, hừ lạnh một tiếng với Tiêu Nghiên, làm mặt quỷ, mặt đầy đắc ý đi ra ngoài.
Quản gia cùng mấy người hầu khác vội vội vàng vàng đi theo tiễn ba người ra khỏi biệt thự.
Đại sảnh lớn như vậy, giờ chỉ còn lại hai người A Chiêu cùng Tiêu Nghiên.
A Chiêu nhìn con người vẫn còn nấp sau lưng mình, có chút bất đắc dĩ: "Người đều đi rồi, đừng giả vờ nữa."
Ở chung lâu như vậy, cô không tin cái khí thế "làm màu" đó làm Tiêu Nghiên sợ tới mức không đứng thẳng được.
Nam chủ sao có thể bị thuyết phục như vậy được chứ!
Được rồi, cho dù lúc đầu có hơi lúng túng, nhưng sau khi được cô dày công dạy dỗ, cũng hoàn toàn sửa lại tốt rồi không phải sao.
Tiêu Nghiên đứng thẳng, lại không có đi đến cạnh A Chiêu mà thuận thế liền duỗi tay, ôm eo A Chiêu.
A Chiêu: "!!!"
Cô thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đây, đây là lại làm gì?
Tiêu Nghiên vùi đầu vào cổ người trước mặt, A Chiêu không nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của hắn.
"Cô giáo, em rất khó chịu." Hắn cúi đầu cọ cọ vào tóc cô.
A Chiêu: "......"
Cô vẫn cảm thấy có điểm không đúng, có ý định lý giải với hắn: "Có buồn thì nói với cô, cô cảm thấy hành động này giữa chúng ta không thích hợp cho lắm......."
Tiêu Nghiên lại không có buông ra, ngược lại ôm chặt hơn nữa.
"Không ngờ cô lãnh đạm như vậy." Hắn trầm giọng nói, ngữ khí bên trong rất khổ sở.
"Cơ thể cô giáo rất ấm." Hắn lẩm bẩm như thể đang thở dài, hơi thở nóng rực phả vào cổ A Chiêu.
A Chiêu chỉ cảm thấy cả mảng da thịt bị hơi thở người kia làm cho đỏ bừng, cô có chút không tự nhiên run run: "Tiêu Nghiên......"
"Để em ôm một lúc, một lúc thôi.
Được không, cô giáo?" Tiêu Nghiên thấp thỏm khẩn cầu.
A Chiêu......!A Chiêu thành công bị nam chủ đáng thương một kích đánh trúng, từ bỏ chống cự.
Cô vươn tay vỗ vỗ cánh tay nam chủ, thở dài: "Khó chịu, muốn cô an ủi cũng không có vấn đề gì."
"Nhưng mà Tiêu Nghiên......" Cô hướng dẫn từng bước, "Con trai, cũng không thể mềm yếu như vậy."
Cô luôn cảm thấy nam chủ có vẻ có chút quá nhạy cảm, chuyện này khiến hắn thương tâm, sự tình vừa rồi có thể làm hắn nhớ tới chuyện cũ.
Một nam nhân, vẫn nên có tâm lý mạnh mẽ hơn một chút mới tốt.
Tiêu Nghiên cười cười, rốt cuộc cũng buông lỏng tay, lui về sau một bước: "Được rồi, cô giáo, em không sao."
A Chiêu có chút không yên tâm nhìn hắn: "Em thật sự không có việc gì?"
Cô kỳ thật cũng hiểu Tiêu Nghiên một chút, bị chính cha ruột đối đãi như vậy, là ai cũng đều sẽ thương tâm.
Tiêu Hán Sinh kia, thật không phải người!
Tiêu Nghiên lắc đầu.
Hắn tuy rằng vẫn tiếp tục ôm cô, nhưng nếu bởi vậy mà bị hiểu lầm thành không có khí khái mạnh mẽ của nam nhân, chính là mất nhiều hơn được.
"Cô giáo, cô yên tâm, em biết rồi."
A Chiêu gật đầu.
- -
Từ sau chuyện của cha Tiêu đi qua, thái độ của mọi người trong biệt thự, mắt thường cũng thấy được biến hóa trong đó.
Gia chủ Tiêu gia đối với đứa con trai Tiêu Nghiên này không thích, tất cả mọi người đã để trong mắt.
Một ít tâm tư bắt đầu động, tỷ như dì Trương, đã suy nghĩ đường lui cho mình.
Đồng dạng, mặt ngoài làm việc, tự nhiên cũng tận tâm như trước.
"Dì Trương, sao hôm nay hương vị canh lại lạ như vậy?" A Chiêu cau mày đem canh hải sản trong miệng nhổ ra, nhìn Tiêu Nghiên cũng đang bưng một chén, trực tiếp lắc đầu ý bảo hắn đừng uống.
Dì Trương giật mình mở to hai mắt: "Ai ya, Hứa tiểu thư nói cái gì vậy, đây không phải là canh ngày thường hay uống sao? Cách làm giống hệt.
Cô nói lời này là có ý gì?"
_____
Đôi lời của editor:
- Sau bao nhiêu lần đắn đo và suy nghĩ, mình đã đổi lại tên truyện thành Hán Việt.
Lý do là bởi nếu mình để tên dịch thành thuần Việt là "Xuyên nhanh: Nam chủ bật hack sao?" thì độ nhận diện không cao.
Nên cuối cùng mình đã đổi lại tên cũ thôi, là "Xuyên nhanh: Nam chủ khai quải sao?" nhé!
Thông cảm cho nỗi lòng của con editor này!
.