Edit by Vân Hi
Áo khoác đã bị cậu cởi ném ra một bên, mà làn da chỗ mu bàn tay cùng dì Trương tiếp xúc kia đã bị chà xát thành một khối đỏ ửng.
Quả nhiên......!Vẫn là không có cách nào chịu đựng được người khác đụng vào?
Tiêu Nghiên tùy ý để nước lạnh dội lên tay mình, nhưng điều mà cậu đang nhớ đến trong đầu chính là cảm giác được nắm lấy lòng bàn tay A Chiêu.
Ấm áp, mềm mại, không có nửa điểm chán ghét.
Cậu ngẩng đầu, nhìn người trong gương.
Một thiếu niên gầy gò xanh xao với một khuôn mặt xinh đẹp.
Tiêu Nghiên biết, rất nhiều nữ nhân đều thích thiếu niên như vậy.
Xem dáng vẻ của Hứa Chiêu, cũng là không thể nào chống cự bản thân.
Hắn cong cong khóe môi cười nhẹ.
"Vậy hãy đối xử với em tốt hơn một chút đi, Hứa lão sư." Hắn nhẹ nhàng nỉ non nói.
Là chính cô trêu chọc em trước.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
A Chiêu đứng bên ngoài phòng tắm có chút lo lắng mà kêu tên Tiêu Nghiên-- cậu ấy ở bên trong lâu quá rồi.
Cửa mở.
Tiêu Nghiên một thân chật vật xuất hiện trước mặt A Chiêu.
"Em làm sao vậy?"
Tiêu Nghiên có chút ngượng ngùng: "Vừa mới không cẩn thận ngã một cái, làm áo khoác dơ."
A Chiêu lập tức lo lắng: "Không bị thương ở chỗ nào chứ?"
Tiêu Nghiên lắc đầu: "Chỉ bị ở mu bàn tay, xoa một chút thì không sao nữa."
A Chiêu nhìn hắn giấu tay trái ra sau lưng: "Đưa bàn tay ra đây cô xem."
Tiêu Nghiên theo bản năng co rụt lại, không làm theo.
A Chiêu híp mắt lại: "Tiêu Nghiên."
Cô phát hiện, chỉ cần mình lạnh mặt, kêu tên nam chủ, đối phương liền lập tức nghe lời.
Không nghĩ tới, đây chẳng qua là bởi vì Tiêu Nghiên thích được nghe tên của mình với sự quan tâm cùng lo lắng.
Cậu chậm rì rì đưa tay mình ra, A Chiêu nhìn thấy mu bàn tay trái của cậu đỏ bừng một mảng, thậm chí còn bị rách.
A Chiêu đau lòng chết đi được: "Đã như vậy rồi còn nói không có việc gì."
Cô cũng mặc kệ quần áo, kéo Tiêu Nghiên vào trong phòng, kêu quản gia lấy thuốc đẻ thoa lên người.
Bởi vì phải bôi thuốc, hai người cách nhau rất gần.
Tiêu Nghiên an tĩnh ngồi trên giường, nhìn nữ nhân ngồi xổm trước mặt đang cẩn thận thoa thuốc lên tay mình.
Từ góc độ này, hắn có thể nhìn thấy phần trên mái tóc đen của A Chiêu, xuống chút nữa là hàng mi dài đang rủ xuống kia.
Đôi mắt cô rất đẹp, trong veo như mặt nước.
Giờ phút này, dòng nước kia đang nhu hòa vây quanh hắn.
Có mùi hương nhẹ nhàng quanh quẩn ở chóp mũi hắn, không giống như mùi hương của nước hoa.
Tiêu Nghiên hít một hơi thật sâu, từ từ nhắm mắt lại.
"Tốt rồi!." A Chiêu thở ra một hơi, đang chuẩn bị đứng dậy.
Một cỗ lực kéo từ trên cánh tay truyền đến, cô đang nửa ngồi xổm vốn dĩ trọng tâm mất thăng bằng, cứ như vậy, theo bản năng liền lảo đảo ngã về phía trước.
Một cái ôm lạnh lẽo đem cô ôm đến gắt gao.
"Cô giáo." Tiêu Nghiên thấp giọng gọi.
Trên tay A Chiêu còn cầm bình thuốc cùng bông tăm: "???"
Cô theo bản năng liền tránh ra, lúc này, Tiêu Nghiên lại lần nữa mở miệng: "Cô đối với em thật tốt."
"Từ sau khi mẹ em đi, không còn ai đối xử với em tốt như vậy nữa."
Được rồi.
A Chiêu dừng một chút, từ bỏ kế hoạch thoát khỏi cái ôm này.
Nam chủ chắc chắn lại nghĩ đến chuyện gì thương tâm.
A Chiêu nghĩ một chút, đem bông tăm đặt ở một bên, vươn tay vỗ vỗ vào lưng Tiêu Nghiên:
"Tất cả bất hạnh cùng đau buồn trong quá khứ đều không thể sửa đổi.
Nhìn về phía trước đi, Tiêu Nghiên."
"Tương lai em còn rất dài, sẽ gặp được rất nhiều người tốt."
Tiêu Nghiên siết chặt cánh tay: "Sẽ không, không bao giờ có người tốt hơn cô đâu.".